Nghiện ma túy: Vòng xoáy oan nghiệt

“Con biết không, ngày ấy lại một lần nữa bà của con lại rơi vào tột cùng của sự khổ đau và tuyệt vọng khi người con trái thứ 2 của bà là bố đây lại rơi vào vòng xoáy oan nghiệt của ma túy”, anh Nguyễn Việt T chia sẻ với cô con gái .

Phương pháp điều trị nghiện các chất dạng thuốc phiện bằng thuốc Methadone là phương pháp điều trị “tiêu chuẩn vàng” đã được thí điểm ở Việt Nam từ năm 2008 và đã đạt được những hiệu quả nhất định.

Ông Nguyễn Khắc Định, Phó Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ nhấn mạnh, theo khuyến cáo của Tổ chức Y tế thế giới và Liên Hợp Quốc, để liệu pháp điều trị nghiện bằng thuốc Methadone có thể mang lại lợi ích tối đa về kinh tế và an ninh, trật tự xã hội. Chính vì thế, Chính phủ đã khuyến khích và tạo điều kiện để đẩy mạnh mô hình xã hội hóa hoặc tư nhân hóa điều trị Methadone theo nhu cầu.

Những người từ bỏ ma túy nhờ điều trị Methadone có thể lao động và kiếm tiền nuôi sống bản thân và gia đình.

Chúng tôi xin trích dẫn câu chuyện của người một thời lầm lỡ và đã tìm được “lối thoát” cho mình.

Con yêu của bố!

Bố  không nghĩ rằng có một ngày bố lại ngồi viết cho con những dòng tâm sự này. Chắc hẳn con cũng rất ngạc nhiên?

Hôm nay trời trở gió, những cơn gió lạnh đầu mùa làm cho da bố vốn không mấy khỏe mạnh, hơi xám lại, gò má của bố như nhô cao hơn và miệng cười của bố cũng không tươi như mọi ngày.

Trong lòng bố lại ấm áp và hạnh phúc vô cùng khi thấy con gái yêu quý của bố hì hục bới đống quần áo và đưa cho bố cái áo khoác đã sờn cũ, không quên nhắc bố phải mặc ngay trước khi ra khỏi nhà. Bà nội con nheo mắt nhìn con và mắng yêu “ cha bố mày, bà nuôi mày từ khi còn đỏ hỏn mà bây giờ cái gì cũng bố, cũng bố ”, còn con thì tít mắt “ bố khổ nhiều rồi, con phải bù đắp cho bố chứ, bố nhỉ”.

Bố nghe mà lòng đắng chát. Con gái yêu ơi, người khổ nhất không phải là bố mà là bà, là con và người đã gây ra sự khổ đau tan nát đó là bố, là bố con ạ.

Khi nào làm mẹ con sẽ biết không nỗi khổ nào bằng nỗi khổ đau là mất đi những đứa con đứt ruột đẻ ra, bà của con tưởng như chẳng còn nước mắt khi đầu bạc tiễn đầu xanh, bác của con chết vì ma túy, cho đến tận bây giờ bà vẫn thường lẩm bẩm: giá mà có Methadone sớm hơn thì bà đã không mất bác.

Con biết không, ngày ấy lại một lần nữa bà của con lại rơi vào tột cùng của sự khổ đau và tuyệt vọng khi người con trái thứ 2 của bà là bố đây lại rơi vào vòng xoáy oan nghiệt của ma túy. Cái thứ chết người đó là một thứ ma lực khủng khiếp đẩy bố rời xa khỏi vòng tay bà, ra khỏi gia đình và cũng chính bố là nguyên nhân của mọi bất hòa, mọi đổ vỡ, mọi tủi nhục, mọi đắng cay trong gia đình.

Những cơn giận dữ của ông nội, những giọt nước mắt bất lực của bà, những cái nhìn đầy oán hờn của các cô chú con như những nhát dao cứa vào tâm can bố. Nhưng bố không thể thoát khỏi sự nghiện ngập ngày càng tệ hại  đó. Bà của con mòn chân đến  những trung tâm cai nghiện, các cơ sở tư nhân, chỉ cần nghe nơi nào có dịch vụ cai nghiện là bà lại tìm đến, lại đăng ký, lại thuyết phục bố.

 Nhưng chỉ được dăm bữa nửa tháng, sau khi trở về nhà là bố lại ngựa quen đường cũ, lại tái nghiện lúc nào không hay.  Có một lần bố giữ được lâu nhất là 1 năm, lúc đó bố về quê để cai, để thoát khỏi môi trường đầy cám dỗ chốn thị thành. Hồi đó, cai được bố béo lắm, trắng hồng, to béo và khá đẹp trai, bà mừng lắm. Và cũng chính trong thời gian đó bố quen mẹ của con, với mặc cảm tự ti nên mặc dù bố đã yêu thầm mẹ nhưng không dám thổ lộ. Bố không biết vì đâu mà mẹ con biết bố đã từng là người nghiện ( hồi đó nghe nói đến nghiện thì sợ lắm ) nhưng mẹ vẫn quyết tâm đến với bố.

Cho đến bây giờ bố vẫn thầm cám ơn ông trời còn thương bố để đến ngày hôm nay bố có được con. Bây giờ con là nguồn động viên an ủi, là động lực lớn nhất để bố có thể tiếp tục cuộc sống này. Bố nói vậy nhưng trong lòng bố hổ thẹn vô cùng. Bố nghiện, mẹ con không chịu nổi cảnh nhà nên ra đi, nói là kiếm việc làm để phụ thêm cho bà đỡ đần nuôi con. Nhưng nào đâu … biền biệt, con hồi đó còn nhỏ lắm, còn thằng bố như bố suốt ngày chỉ biết quay quắt tìm tiền để chích, hút, có đâu mảy may đoái hoài gì đến con. Ông bà nội lại một tay chăm sóc con, một tay lo lắng việc gia đình bao gồm cả thằng nghiện như bố. Chăm một đứa trẻ còn đỏ hỏn đâu có dễ dàng gì.

Những đêm con khát sữa, những cái khóc hờn trong mơ của một đứa trẻ thiếu vắng bàn tay hơi ấm của bố mẹ như muối xát vào lòng bà. Nhiều lúc tỉnh ra bố đã cố gắng hứa với lòng quyết tâm từ bỏ ma túy nhất là khi nhìn ánh mắt trong veo hồn nhiên của con hỏi bố “ bố đi đâu mà đi nhiều vậy , không ở nhà chơi với con ’’. Nhưng rồi bố không thể bỏ được cái ái lực kinh khủng của cái chết trắng kia.

Cuộc sống tưởng chừng như không còn lối thoát của bố đã được cứu rỗi bởi chương trình điều trị Methadone- loại thuốc mà mỗi ngày bố vẫn đến uống đều đặn dù có mưa gió bão bùng, dù có công to việc lớn bố không bao giờ lỡ hẹn. Loại thuốc mà nhiều khi con hay trêu bố là : còn quan trọng hơn cả con đấy. Loại thuôc mà bà nội của con mỗi lần nói đến đều: Nam mô a di đà phật. Cám ơn Đảng và nhà nước, cám ơn cộng đồng, cám ơn chương trình vì nhờ có chương trình mà bố như được sinh ra lần nữa, chương trình đã trả lại cho bà của con đứa con lầm lạc hơn 10 năm trời.

Con yêu quý của bố, vậy mà hồi đầu bố còn nghi ngại về chương trình điều trị này. Bố những tưởng nó cũng như bao phương pháp khác mà bố đã từng cai. Sự nghi ngờ đó càng  gia tăng khi bố uống liều chưa đủ, vẫn còn sử dụng thêm ma túy, bố vẫn nhận thấy sự hoang mang trong mắt của con, sự dèm pha mai mỉa của láng giềng, sự ơ hờ của họ hàng chú bác …. nhưng bố không nghe thấy tiếng thở dài của bà. Bố mãi mãi không quên được từng câu động viên, từng lời khích lệ của bà, bố nhận thấy sự  tin tưởng tuyệt đối vào sự thành công của chương trình bằng linh cảm của một người mẹ trong bà. Và điều đó đã hoàn toàn đúng.

Cuộc sống với những khoảnh khắc giản dị đời thường tưởng chừng như không bao giờ bố có được nay đã hiện hữu ngay trong tầm tay của bố.

Giờ đây, sau những giờ đi uống thuôc là cảm giác nôn nao mong ngóng đến giờ đón con tan học, là cảm giác thật yên bình khi bố con mình đạp xe trên con đường về nhà rợp bóng bằng lăng, là những giây phút thật tự hào khi con vui mừng kể vê những thành tích học tập của con trên lớp .

Giờ đây, bà của con có thể thảnh thơi hưởng chút an nhàn của tuổi già. Mặc dù không được trọn đầy như những người mẹ khác nhưng bà của con có thể  có những cuộc thăm thú họ hàng quê xa mà mấy chục năm bà chưa từng một lần được ghé đến mà không phải bận tâm về bố con ta. Là những khoảnh khắc mà bà cười thật sảng khoái khi có những câu chuyện hay trên vô tuyến, nụ cười mà mấy chục năm bà cất nó tận đâu đó sâu thẳm trong bà. Là những buổi chiều bà có thể thảnh thơi đi tập thể dục cùng mấy bà trong xóm mà không cần hớt hải về trông cháu hay giật mình thảng thốt khi có ai đó nói: mấy thằng nghiện nó bị sao … là những đêm mà bà có thể ngủ ngon giấc mà không phải trở trăn về tương lai của bố. Là những lọ thuốc bệnh của bà được mua đúng kỳ hạn mà không phải đắn đo để dành tiền  dúi vội  cho thằng con khi nó lên cơn vật.

Con có thể hoàn toàn tin tưởng vào bố, vào liệu trình. điều trị Methadone mà bố đang được tham gia.

Câu chuyện của bệnh nhân Nguyễn Việt T (Cơ sở điều trị MMT Lê Chân – Hải Phòng)        

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo PV (Ghi) ([Tên nguồn])
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN