Robert Pires, chàng D’Artagnan lãng tử (Kỳ 1)
Với chỏm râu dê và phong cách hào hoa lãng tử, Robert Pires đã được các đồng đội đặt cho biệt danh D’Artagnan và nó đã theo anh đến suốt sự nghiệp.
Với những người đã từng "ăn bóng đá, ngủ bóng đá" vào khoảng thời gian mà việc xem bóng đá trên TV còn chưa dễ dàng như ngày nay, những cái tên như Ronaldo, Luis Figo, Zidane, Romario, Maradona, Klinsmann, Bergkamp… luôn mang lại những cảm xúc đặc biệt. Đấy là thời mà bóng đá chưa bị toàn cầu hóa, chưa nhuốm màu thương mại và mỗi cầu thủ đều mang một nét đặc trưng riêng không thể pha lẫn. Từ 3/12, hàng tuần chúng tôi xin gửi đến bạn đọc loạt bài “Những huyền thoại không thể quên”, nơi những thần tượng ngày nào bộc bạch và ôn lại những kỷ niệm của một thời oanh liệt. Họ cũng trả lời trực tiếp những nghi vấn và những câu chuyện được thêu dệt về mình khi còn thi đấu, nhưng chưa từng có cơ hội thanh minh, hay giãi bày, thậm chí những “thâm cung bí sử” mà người hâm mộ quan tâm. |
Kỳ 1: Đến Arsenal vì ... Wenger
Mang trong mình 2 dòng máu Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha của bán đảo Iberia, Pires không có nét sôi nổi, hoang dã của người Latinh mà lại lịch thiệp, lãng mạn như một Pháp đúng nghĩa. Vì sao đến tận 25 tuổi Pires mới chịu rời nước Pháp sang Arsenal thi đấu? Vì sao Pires lại va chạm với HLV Raymond Domenech để đến mức phải sớm giã sừ sự nghiệp quốc tế? Hãy cùng gặp lại chàng tiền vệ tài hoa một thời của Arsenal.
* Câu chuyện đằng sau việc cả nhà anh phải sang Pháp sinh sống là gì? Có phải là bố của anh đã trốn khỏi Bồ Đào Nha không?
Vâng, bố tôi đã chạy trốn khỏi Bồ Đào Nha. Khi ấy đất nước cử thanh niên sang Angola để đánh nhau, bố tôi đã trốn đi vì không muốn thi hành nghĩa vụ quân sự.
Ông ấy chạy sang Pháp và sống với người anh ruột. Ở đây bố gặp mẹ tôi, lập gia đình và tôi chào đời. Ngày ấy bố tôi chả biết tiếng Pháp, chả biết gì về cuộc sống nơi đây, nhưng vẫn có niềm tin mãnh liệt là sẽ có việc cho ông làm. Vậy mà đã 40 năm rồi.
* Có thật là khi còn nhỏ, anh chỉ mặc áo của Benfica hoặc Real Madrid khi ra đường không, vì bố anh là fan của Benfica còn mẹ anh là người Tây Ban Nha?
Đúng, hoàn toàn đúng. Tôi yêu thích Real Madrid hơn. Tôi thật may vì khi đã trưởng thành thì cả Benfica lẫn Real Madrid đều muốn ký hợp đồng với mình. Benfica đề nghị vào khoảng năm 1996 hay 1997 gì đấy, nhưng tôi quyết định ở lại để tiếp tục tiến bộ cùng với Metze.
Pires tới Arsenal vì Giáo sư
Năm 2000, Real đề nghị tuyển mộ, nhưng khi ấy Arsenal cũng quan tâm và tôi đã chọn London. Vì sao ư? Tất cả là vì Wenger. Tôi nói chuyện với ông ấy nhiều lần, tôi biết rõ ông ấy muốn có mình và biết rõ luôn vị trí mà mình sẽ thi đấu.
Madrid tất nhiên là một CLB tuyệt vời, nhưng đấy lại là đội bóng thiếu sự bền vững, ổn định lâu dài. Ngày ấy mọi người cứ ngỡ là tôi sẽ sang Madrid, không ngờ tôi lại thu dọn hành trang sang London.
* Anh gần như bỏ bóng đá ở tuổi 15 và chỉ thay đổi ý định sau khi nói chuyện với mẹ mình. Chuyện gì đã xảy ra thế? Nếu ngày ấy anh bỏ bóng đá thì thế nào nhỉ?
Ở tuổi 15, tôi đang chơi cho đội C của Reims và muốn ra đi. Đấy là một độ tuổi rất khó chịu, lớn chưa lớn mà nhỏ thì không nhỏ. Tôi không muốn tập luyện nữa mà muốn ra ngoài chơi bời, tiệc tùng, làm quen với các bạn gái. Điều ấy xảy ra với mọi thanh thiếu niên.
Nhưng thật may là mẹ tôi đã nói với tôi: "Con chưa biết mình muốn gì đâu. Bóng đá là giấc mơ của con và con có thể thành công với nó. Đừng từ bỏ". Và bà ấy đã đúng.
* Anh có xem bóng đá là một nghề không?
Không, nó không phải là nghề. Một cầu thủ chỉ tập luyện có 2 buổi/ngày nhưng lại kiếm rất nhiều tiền. Còn nếu không làm cầu thủ thì có thể tôi sẽ đi lái taxi, như em mình vậy. Đó mới là một nghề.
* Thật lạ lùng khi một cầu thủ tài năng như anh lại chơi cho Metz đến khi đã 25 tuổi. Vì sao anh không ký với một CLB lớn hơn? Đợi đến 25 tuổi mới chơi cho một đội hàng đầu có phải là quá muộn không?
Tôi thích Metz, đơn giản vậy thôi. Ở đó tôi được chơi ở hạng đấu cao nhất, ra sân trong mọi trận đấu, đá Cúp UEFA và khoác áo đội U23 Pháp. Điều quan trọng nhất với tôi trong sự nghiệp là được thi đấu, đơn giản vậy thôi. Tại Metz tôi được đảm bảo điều ấy.
* Anh đã từng bị vuột mất chức vô địch Pháp chỉ vì thiếu 1 điểm, rồi thua trận chung kết Cúp UEFA cùng với Marseille vào năm 1999, cảm giác kinh khủng không?
Rất kinh khủng. Chúng tôi kém Bordeaux vỏn vẹn 1 điểm và thua trận chung kết tại Moscow trước Roma. Đấy là một mùa bóng mà chúng tôi có thể giành được tất cả, cũng có thể đánh mất tất cả. Và rốt cục là Marseille đã mất tất, bóng đá là vậy đó.
Mùa bóng sau đó chúng tôi có nhiều xáo trộn trong đội hình và mọi thứ đã diễn ra rất tồi tệ. Chúng tôi thậm chí chỉ có thể trụ hạng nhờ ghi được nhiều bàn hơn đối thủ.
* Thời gian đầu ở Arsenal anh chơi không hề tốt. Có bao giờ anh cảm thấy hối hận không?
Tôi còn nhớ những gì Wenger nói với mình trước trận đấu đầu tiên, trận làm khách trên sân Sunderland: "Tôi sẽ để cậu bắt đầu từ ghế dự bị để cậu nhìn xem bóng đá Anh là như thế nào". Đến phút thứ 20 là tôi đã tự hỏi mình: tại sao mình lại sang đây vậy nhỉ?
Bóng đá Anh rất khắc nghiệt và khác biệt hoàn toàn so với Pháp. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn làm quen được với nó. Tôi phải thừa nhận là ban đầu tôi cảm thấy rất sợ, nhưng sau đó tôi đã thay đổi, riết rồi tôi... yêu nó hồi nào không hay (cười).
Pires đã thay thế xuất sắc Marc Overmars, ngôi sao tới Barca trước đó
* Anh được ký để thay thế cho sự ra đi của Marc Overmars. Điều ấy có gây thêm áp lực? Anh đã mất bao lâu để hoàn toàn hòa nhập với đội bóng?
Vâng, áp lực vô cùng. Các CĐV rất yêu thích anh ấy và việc thay thế tất nhiên không hề dễ dàng. Suốt mấy thàng đầu tiên, tôi luôn vào sân với tư thế phải làm một điều gì đó thật ấn tượng. Từng chút một các CĐV đã dần thay đổi cách nhìn về tôi.
Mọi thứ đã thay đổi theo hướng tích cực hơn khi tôi ghi bàn đầu tiên. Cả tôi lẫn các CĐV đều mong chờ giây phút ấy. Họ biết tôi đã ghi nhiều bàn tại Metz và Marseille. Tôi ghi bàn lần đầu trận thắng Lazio 2-1, nó như trút bỏ một gánh nặng trên vai vậy.
* Chuyện gì đã xảy ra giữa anh và David O’Leary hồi năm 2000?
Chuyện gì ấy nhỉ. Ah, Leeds đá với Arsenal. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cười. Trận ấy tôi hơi cay cú vì đội nhà thua trận, dù là thua trên sân đối phương. Tôi nhìn thấy ông ấy lên xe bus, 2 bên lời qua tiếng lại và tôi đã chửi thề, cái từ đầu tiên trong tiếng Anh mà bạn biết ấy.
* Trận chung kết Cúp FA 2001, Arsenal đã bị Liverpool của Michael Owen cướp mất danh hiệu. Tâm trạng của toàn đội trong phòng thay quần áo thế nào?
Rất khó khăn. Chúng tôi biết mình có thể thua, nhưng không thể thua theo cách như vậy được. Nhưng toàn đội cũng buộc phải bước tiếp. Nhưng tôi không nghĩ mình có thể dùng từ cướp ở đây. Arsenal đã có những cơ hội, nhưng không tận dụng được mà thôi. Tự trách mình là hơn.
Video: Màn trình diễn của Pires
Lý lịch trích ngang Tên đầy đủ: Robert Emmanuel Pires Ngày sinh: 29-10-1973 Nơi sinh: Reims, Pháp Cao: 1,87 mét Vị trí thi đấu: tiền vệ tấn công Sự nghiệp thi đấu 1993–1998 Metz 162 (43) 1998–2000 Marseille 66 (8) 2000–2006 Arsenal 189 (62) 2006–2010 Villarreal 103 (13) 2010–2011 Aston Villa 9 (0) Sự nghiệp quốc tế 1996–2004 Đội tuyển Pháp 79 (14) Thành tích Cùng với Metz Cúp quốc gia Pháp: 1996 Cùng với Arsenal Premier League: 2001–02, 2003–04 FA Cup: 2002, 2003, 2005 Community Shield: 2002, 2004 Á quân Champions League: 2006 Cùng với đội tuyển Pháp Vô địch World Cup: 1998 Vô địch Euro: 2000 Cúp Liên lục địa: 2001, 2003 |
* Các CĐV Anh đã đặt ra khái niệm "ngã kiểu Pires". Anh sẽ bật mí về điều đó như thế nào? Mời các bạn đón đọc Robert Pires, chàng D’Artagnan lãng tử (Kỳ 2) vào 7h sáng thứ Ba 4/2.