Nô lệ tình dục: Di sản đau thương

Qua những câu chuyện mà các nô lệ tình dục của quân đội Nhật kể, ta mới hiểu được sự kinh hoàng của những nhà thổ quân đội này.

Trong số những “di sản” khủng khiếp nhất mà cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ 2 để lại, sự tồn tại của các “trạm giải khuây” là một trong những vấn đề dai dẳng và ám ảnh nhất. Đó là những khu vực được quân đội Nhật Bản tổ chức và điều hành ở những quốc gia mà họ chiếm đóng, nơi những người phụ nữ bản địa bị đẩy vào con đường mại dâm cưỡng bức để “giải khuây” cho binh lính Nhật. Gần đây, di sản khủng khiếp ấy lại một lần nữa bị "khai quật" với phát ngôn gây sốc của Thị trưởng Osaka Toru Hashimoto, rằng việc Nhật Bản sử dụng những “phụ nữ giải sầu” trước và trong Thế chiến II là cần thiết để duy trì kỷ luật quân sự và giúp binh lính giải tỏa bức xúc. Phát ngôn này khiến dư luận nhiều nước phẫn nộ. Để độc giả hiểu rõ hơn về vấn đề này, chúng tôi giới thiệu loạt bài "Nô lệ tình dục: Di sản đau thương".


Những cô gái bị cưỡng bức phục vụ tình dục trong các trạm giải khuây này được gọi là “phụ nữ giải khuây” hay “an ủi phụ”, một dạng nô lệ tình dục quy mô lớn của quân đội Nhật Bản. Ước tính có khoảng 200.000 cô gái từ các quốc gia châu Á đã bị cưỡng ép trở thành nô lệ tình dục trong các nhà thổ của quân đội Nhật Bản.

Nhiều người đã chết trong nỗi đau đớn, tủi hổ tột cùng ở các địa ngục này, và nhiều người cũng qua đời sau đó. Những nạn nhân còn sống hiện nay đều đã tuổi cao sức yếu, và những nhân chứng sống cho tội ác này ngày một ít đi. Qua những câu chuyện họ kể, ta mới hiểu được sự kinh hoàng của những nhà thổ quân đội này.

Nô lệ tình dục: Di sản đau thương - 1

Những nô lệ tình dục trong một nhà thổ của quân đội Nhật Bản

Bà Niyem ở Indonesia là một trong vô số nô lệ tình dục của quân đội Nhật. Bà kể rằng bà bị bắt cóc và đẩy lên một chiếc xe tải toàn phụ nữ hướng tới một doanh trại quân đội ở Tây Java.

Bà phải ở chung lều với 10 cô gái khác, nơi binh lính công khai cưỡng hiếp họ. Bà kể lại: “Lúc đó tôi vẫn còn quá nhỏ. Chỉ chưa đến 2 tháng, tôi hoàn toàn trở nên thân tàn ma dại. Tôi không còn được coi là một con người nữa, chỉ là một thứ đồ chơi cho binh lính Nhật.”

Nô lệ tình dục: Di sản đau thương - 2

Người phụ nữ trước bức họa một cô gái bị lính Nhật bắt đi

Hai tháng sau, khi Niyem tìm cách trốn thoát và trở về nhà, bố mẹ cô không nhận ra được con gái mình. “Tôi không dám kể với bất cứ ai rằng tôi đã bị cưỡng hiếp, tôi không muốn làm bố mẹ bị tổn thương. Tôi không dám kể vì sợ rằng sẽ không có ai thương tôi, rằng tôi sẽ bị gạt ra ngoài. Nhưng mọi người vẫn lăng mạ tôi bằng cách gọi tôi là ‘đồ trao tay của bọn Nhật’. Tôi đi xa lâu như vậy nên họ đồn đoán về những việc đã xảy ra. Điều đó đã khiến tôi vô cùng đau đớn.”

Một người phụ nữ khác cũng đã bị đày đọa trong địa ngục trần gian đó là bà Yi Ok-seon đến từ Hàn Quốc. Bà kể rằng hồi nhỏ bà từng van xin cha mẹ cho bà đến trường, nhưng với gia đình hơn chục miệng ăn, họ không đủ tiền chu cấp cho bà.

Hồi 15 tuổi bà phải rời gia đình để đi làm ăn và bị một gã Hàn Quốc cùng một tên Nhật đưa tới vùng tây bắc Trung Quốc dưới quyền kiểm soát của quân Nhật. Đến Trung Quốc, bà bị ép buộc làm nô lệ tình dục trong 3 năm ở các “trạm giải khuây” do quân Nhật dựng lên phục vụ cho binh lính.

Nô lệ tình dục: Di sản đau thương - 3

Yi Ok-seon ngày ấy và bây giờ

Bà kể lại: “Lúc đó tôi mới chỉ là một thiếu nữ, tôi cảm thấy bị chà đạp, bị lừa dối và bị lấy mất tuổi thanh xuân. Nơi đó giống như lò mổ, không phải cho động vật mà là cho con người. Ở đó họ làm những việc vô nhân tính.” Trên cánh tay và chân bà chằng chịt những vết sẹo do bị dao đâm. Bà còn phải chịu đựng những vết thương khác khiến sau này bà không thể có con.

Còn đối với bà Sanikem, một trong 18 phụ nữ Indonesia bị lính Nhật bắt làm nô lệ tình dục, cuộc sống đã không bao giờ còn như cũ sau năm 1942. Lúc đó bà vừa mới lấy chồng thì lính Nhật tràn đến và bắt bà tới một doanh trại ở Yogyakarta. Ở đó ngày nào chúng cũng cưỡng hiếp bà trong nhiều tháng trời.

“Vết phấn đen trang điểm cô dâu vẫn còn trên trán khi tôi bị cưỡng bức lần đầu tiên. Tôi co rúm người lại vì sợ, cuộn người vào manh chiếu và khóc như mưa như gió. Nhưng khóc lóc không giúp gì được tôi cả. Chúng vẫn cứ đến và tôi sợ rằng chúng sẽ bắn chết mình.”

Nếu nói rằng những người phụ nữ này đã “may mắn” sống sót có lẽ là không phù hợp. Rất nhiều người như họ đã bỏ mạng trong chiến tranh, nhưng cũng rất nhiều phụ nữ sống sót đã phải trải qua cú sốc tinh thần quá lớn trong suốt quãng đời còn lại, họ không thể kể về những gì đã trải qua ngay cả với những người thân yêu nhất.

_____________________

Với những nạn nhân đã dũng cảm kể ra câu chuyện kinh hoàng của đời mình, dư luận và chính phủ Nhật Bản đã đối xử với họ ra sao, xin mời đón đọc kỳ 2 vào 19 giờ ngày 9/6/2013.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Bảo Thành (Tổng hợp) ([Tên nguồn])
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN