Luận về “song kiếm” Messi - Neymar
Ngay khi Neymar được công bố là tân binh của Barcelona, lập tức có những dấu hỏi về khả năng hợp tác của anh với Messi.
Như vậy là từ mùa giải 2013/14, chúng ta sẽ được chứng kiến một Barcelona cũ 70% nhưng mới 30%, và cái 30% đó hết sức thú vị với tên gọi “Neymar”. Và đã bắt đầu có những người chờ đợi một sự va chạm giữa Neymar và Messi.
* Neymar “chia lửa”, hay cạnh tranh cùng Messi?
Ở Barcelona, Lionel Messi là mũi tấn công chủ lực, trung bình dứt điểm 5,3 lần/trận (chỉ kém Ronaldo, 7,1 lần/trận), là người ghi bàn định đoạt trận đấu cho Barcelona… hay nói ngắn gọn, Messi là số 1 ở Nou Camp. Chưa từng ai nghĩ tới việc thay thế số 1 cả.
Tuy nhiên cũng vì là số 1, Messi đã trở thành tâm điểm của hội chứng “Messidependencia”. Khi Barcelona có Messi, họ hoàn toàn OK. Khi không có Messi trên sân, họ có nguy cơ hòa, hoặc thua do sự yếu kém trong phòng ngự, và những lúc như vậy “Đấng cứu thế” của họ lại phải rời ghế dự bị, mặc áo đấu và bước vào sân, dù trong tình trạng thể lực của anh chỉ ở mức 50%. Dù với thể trạng như thế, Messi vẫn làm người hùng.
Và một khi Lionel Messi bị double-team (2 người kèm - thuật ngữ của bóng rổ), bị triple-team (3 người kèm), hay thậm chí bị 4-5 người đeo bám cùng lúc, Barcelona “chết ngóm”.
Thế cho nên Barcelona có lý do chính đáng để đưa một chân sút như Neymar về Nou Camp, ít nhất cũng để giảm tải cho Messi. Thế nhưng Neymar - một người chưa từng đá ở châu Âu - liệu có thể cùng hợp tác với Messi hay không lại là câu hỏi lớn.
Messi sẽ bắt tay hay quay lưng với Neymar?
Trong các môn thể thao ghi điểm tập thể như bóng đá hay bóng rổ, điều dễ thấy là mỗi tập thể sẽ luôn có một người ghi điểm chính (ở bóng đá là tiền đạo, ở bóng rổ thì vị trí nào cũng có thể ghi điểm) và những vệ tinh xung quanh sẽ đóng vai trò hỗ trợ. Chẳng hạn Michael Jordan hầu như mùa giải nào ở Chicago Bulls cũng đều ghi xấp xỉ 30 điểm/trận, trong khi các đồng đội mỗi người đóng góp một ít trong khoảng từ 11 điểm/trận trở xuống. Jordan thậm chí đã từng ghi 69 điểm trước Boston Celtics, nhưng cũng trong trận đấu đó, chỉ một đồng đội ghi nhiều hơn 10 điểm.
Nếu suy luận như vậy, việc Jordan ném rổ liên tục cũng tương tự như việc Messi thường là người dứt điểm nhiều nhất trong một trận đấu. Ghi điểm là một trọng trách nên được giao cho người giỏi nhất trong đội, Jordan & Messi là những người như thế.
Nhưng nếu môn chơi tập thể lại là màn trình diễn của một cá nhân, thì thường tập thể đó lại không thành công.
Sự nguy hiểm của Michael Jordan khiến ông trở thành cầu thủ hay bị bao vây nhất trên sân đấu, dù có bóng hay không có bóng. HLV quá cố Chuck Daly của Detroit Pistons đã nghĩ ra chiến thuật “Jordan Rules” để các cầu thủ của mình biết cách kèm Jordan thế nào cho hợp lý, và thành quả là Detroit Pistons đoạt 2 chức vô địch NBA trong năm 1989 và 1990 sau khi họ 2 lần vượt qua Chicago Bulls ở serie chung kết miền Đông.
Lionel Messi cũng chẳng khác gì Jordan, anh giờ đã trở thành một mục tiêu chăm sóc của bất kỳ đội bóng nào gặp Barcelona. AC Milan mùa này đã khóa chặt Messi ở trận lượt đi, và sau đó đến lượt Bayern Munich - nhà tân vô địch châu Âu. 1 năm trước, Chelsea thậm chí còn có hẳn chiến thuật phòng ngự để khống chế toàn bộ hàng công của Barcelona chứ không chỉ một mình Messi, và sau đó họ vô địch.
Michael Jordan đã là một siêu sao ngay từ ngày đầu có mặt tại NBA nhờ khả năng ghi điểm tuyệt vời của mình, nhưng phải 7 năm sau ngày ra mắt, ông mới có được chức vô địch NBA đầu tiên. Năm 1991, Chicago Bulls vô địch NBA với Jordan là ngôi sao chủ lực, nhưng Jordan chỉ là một trong 3 trụ cột chính của đội. Nhóm “Big Three” bao gồm Jordan, Scottie Pippen và Horace Grant. Sự xuất hiện của Pippen và Grant trong vai trò cầu thủ xuất phát đã giảm tải sức ép phải gánh vác trách nhiệm ghi điểm của Jordan. Ở mùa giải 1989-1990, Jordan ghi trung bình 33,6 điểm/trận trong mùa giải chính, và trong loạt play-off là 36,7 điểm/trận nhưng Chicago Bulls không vô địch. Con số của Scottie Pippen lần lượt là 16,5 và 19,3. Đến mùa 1990-1991, Jordan ghi trung bình 31,5 điểm/trận trong mùa giải chính, 31,1 điểm/trận ở loạt play-off và Bulls vô địch NBA. Con số của Scottie Pippen lần lượt là 17,8 và 21,6.
Độc giả thấy gì qua những con số trên? Khi Jordan là cầu thủ ghi điểm chủ lực và duy nhất mà Chicago Bulls có trong mùa 1989-90, Bulls không vô địch do các đồng đội của mình (trong đó có Pippen) chưa đóng góp đủ điểm số để Jordan được giải thoát khỏi sự kèm cặp của đối phương. Nhưng khi Pippen hiệu quả hơn trong mùa giải 1990-91, đối phương buộc phải từ bỏ cách kèm người chỉ tập trung vào Jordan bởi giờ đây Pippen cũng là mối đe dọa với họ.
Trở lại với bóng đá, Messi vẫn có phong độ ghi bàn chói sáng như thường lệ, nhưng người ghi bàn nhiều thứ 2 sau anh là ai? Fabregas với 10 bàn, và Fabregas còn không đá chính thường xuyên. Mùa giải này nếu không vì Real đã chơi tệ trên sân khách, có lẽ Barca đã không dễ dàng vô địch. Trong mùa 2011/12, Messi đã ghi 50 bàn, đứng sau anh ở Barca là Xavi với 10 bàn. Kết quả: Barca chỉ có Cúp Nhà Vua.
Tiếp tục trôi về quá khứ, mùa 2010/11. Messi ghi 31 bàn, kém Ronaldo (40 bàn). Bù lại, Barcelona đoạt chức vô địch La Liga. Đứng sau Messi trong thứ tự ghi bàn của Barca là David Villa với 18 bàn. Và mùa giải đó họ cũng vô địch Champions League.
Lại lùi thêm một mùa bóng nữa, mùa 2009/10. Messi đoạt Pichichi với 34 bàn thắng, và Ibrahimovic đóng góp 16 bàn, cùng với đó là Pedro với 12 bàn. Và lại lùi tiếp, mùa 2008/09 (Forlan đoạt Pichichi), Eto’o ghi 30 bàn, Messi ghi 23 bàn và Thierry Henry ghi 19 bàn để Barca vô địch La Liga trước khi tiến tới ngôi vương châu Âu sau khi đánh bại Manchester United ở chung kết.
Messi và Neymar sẽ hợp thành cặp đôi đáng sợ như Jordan và Pippen?
Messi và Neymar như Jordan và Pippen?
Để trở thành đội bóng lớn, anh phải có ít nhất một tiền đạo ngôi sao. Nhưng để chạm tới những chức vô địch, anh phải có nhiều hơn thế. Đơn giản là một mình Messi không thể gánh Barca trên vai. Van Persie ghi hơn 30 bàn thắng trong mùa 2011/12 nhưng Arsenal đâu có vô địch?
Nói thế để thấy rằng sau một mùa bóng mà Messi thăng hoa trong khi các đồng đội thì tương đối nghèo nàn, Neymar trở thành quân tiếp viện cần thiết. Chưa thể dự đoán được liệu lối chơi của Neymar có phù hợp không, nhưng chúng ta phải hiểu bóng đá là môn thể thao tập thể, và các cầu thủ phải biết hợp tác nếu muốn chiến thắng. Neymar và Messi, nếu họ thực sự muốn những danh hiệu, sẽ biết đường mà hợp tác với nhau, chia sẻ trách nhiệm cho nhau, hình thành sự ăn ý. Sự khởi đầu nào cũng là con số 0, hãy để thời gian trả lời về sự thành công.
Ngày Scottie Pippen mới đến Chicago, Jordan như là đã tìm thấy một tia hy vọng cho sự nghiệp của mình. Ông lập tức đặt Pippen dưới sự hướng dẫn của mình, sau giờ tập của đội là họ ở lại để chơi 1-chọi-1 với nhau và rèn luyện kỹ thuật lẫn tâm lý của nhau.
Biết đâu Messi cũng sẽ làm như thế với Neymar? Thay vì nghĩ tới những sự va chạm, chúng ta hãy tin rằng những cầu thủ chuyên nghiệp luôn biết mình là ai và mình cần gì. Messi và Neymar cần chiến thắng, và họ sẽ làm tất cả những gì có thể để chiến thắng.