Tôi bị quả báo vì giật người yêu của bạn?
Sau này cưới nhau rồi tôi mới thấm thía câu tục ngữ: “Tốt mã, rã đám”. Trông bề ngoài Trung như thế, tôi đâu ngờ anh lại chẳng phải đàn ông?
Tôi giật người yêu của bạn. Mọi người đều nói như vậy. Nhưng tôi nghĩ khác. Trong tình yêu cũng như mọi thứ trong cuộc sống này, cái mà ta muốn có được thì đều phải đấu tranh, giành giật. Không tự nhiên mà ai cho ta điều gì.
Ngày Lan giới thiệu Trung với tôi, nhìn vẻ hớn hở của cô nàng, tôi bỗng thấy khó chịu. Sao ông trời bất công vậy? Người thì có đủ thứ, kẻ lai chẳng có gì? Lan vừa là con nhà giàu, vừa đẹp, lại học giỏi. Giờ đây Lan lại vớ được anh chàng đẹp trai, cao ráo, ăn nói duyên dáng lịch sự.
Tôi ngoài mặt chúc mừng bạn nhưng ruột gan lại héo hắt. Và tôi quyết tâm bằng mọi giá phải có người đàn ông này. Tôi xin số điện thoại, liên hệ khi thì nhờ Trung giải dùm bài toán, lúc lại hỏi cách xử lý quan hệ giữa các đồng nghiệp trong trường. Hoặc có khi chỉ là để hỏi “anh khỏe không?”, “chúc anh ngủ ngon”... Rồi tôi nói gần nói xa là giờ đây anh trở nên rất đặc biệt với tôi, rằng tôi luôn nhớ anh mà không thể nào kiểm soát nổi. Mới đầu Trung còn im lặng, sau đó anh trả lời, dù chỉ là nhưng câu vu vơ nhưng tôi thấy “cá đã cắn câu”.
Chính lúc ấy, trường có suất đi đào tạo ở nước ngoài 6 tháng, Lan được cử đi. Tôi càng tức tối: Tại sao cái gì hay, cái gì tốt cũng vào tay cô ta mà không đến lượt mình? Tôi và Lan học cùng lớp, cùng được giữ lại trường, tại sao bây giờ cô ta là trưởng bộ môn, còn tôi vẫn là giảng viên quèn? Tại sao cô ta được đi đào tạo ở nước ngoài trong khi tôi chỉ kém cô ta một chút về điểm ngoại ngữ nhưng các môn khác có khi tôi hơn hẳn? Suy đi tính lại, tôi quyết tâm sẽ lấy lại những gì thuộc về mình. Hóa ra mọi chuyện đơn giản hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ cần một lần cho Trung uống say, ngồi không vững phải tựa vào người tôi. Thằng bé phục vụ trong quán được tôi cho 100 ngàn đồng để chụp lại những tấm hình mà tôi nói với nó khi nhờ chụp là “để cho khi nào chú tỉnh rượu sẽ thấy mắc cỡ mà bỏ nhậu luôn”. Tôi tạo một địa chỉ mail khác để gởi những tấm ảnh ấy cho Lan. Bất chiến tự nhiên thành. Không bao lâu sau Lan chủ động chia tay, không cho Trung cơ hội nào để giải thích.
Tôi phải làm sao để có thể đi tìm hạnh phúc mà không làm tổn thương con gái của mình? (Ảnh minh họa)
Ngày Lan trở về, bạn chỉ nói với tôi một câu: “Từ nay chúng ta không còn là bạn của nhau nữa”. Tôi cũng đâu cần? Vậy là chúng tôi tuy vẫn dạy cùng trường, ra vô đụng mặt nhưng không bao giờ chào hỏi nhau. 2 năm sau thì chúng tôi cưới. Tôi mời Lan, cứ tưởng cô ta không dự nhưng rồi vẫn thấy có mặt trong đám cưới. Trung có vẻ lúng túng, còn tôi thì thấy mãn nguyện vô cùng. Tôi nhớ hôm đó khi đến bàn tiệc có Lan ngồi, Trung đã đặt tay lên vai cô ta, giọng nhẹ nhàng: “Anh xin lỗi. Mong là sẽ có một người tốt hơn anh đền bù cho em”. Tôi tím ruột nhưng vẫn giả bộ tươi cười.
Đêm đó Trung ngủ như chết nên chẳng có động phòng. Tôi nghĩ có lẽ do anh mệt và say. Đêm thứ hai tình hình cũng không khá hơn: Chúng tôi gần nhau chưa đầy 5 phút Trung đã ngã ngựa. Lúc đó tôi vẫn còn nghĩ có lẽ do quá hồi hộp nên anh không làm được. Những đêm tiếp theo tình hình có khá hơn một chút nhưng tôi vẫn không thỏa mãn. Khi chưa cưới, tôi tự hào bao nhiêu về việc Trung không dám vượt rào thì bây giờ càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Thế nhưng tôi không dám hé môi với ai điều này. Chẳng lẽ tôi bị quả báo vì giật người yêu của bạn sao?
Rồi tôi có thai và sinh một đứa con gái. Đến lúc đó tình tình hình càng tệ hại. Trước đây niềm đam mê lớn nhất của Trung là làm đường, xây cầu thì bây giờ ông tiến sĩ cầu đường của tôi lại có thêm niềm đam mê là đứa con gái nhỏ. Trong mắt anh dường như chỉ có con và công việc chứ không còn điều gì khác. Chuyện vợ chồng đã nhạt giờ lại càng nhạt nhẽo hơn dù tôi luôn chủ động khơi gợi. “Anh bất lực rồi hả?”. Có hôm không chịu nổi, tôi hét lên. Anh làm thinh. Tôi lại dỗ ngọt, lại nấu nướng cho anh bao nhiêu thứ bổ béo; thế nhưng anh vẫn chỉ là một chú gà trống, vừa leo lên đã nhảy xuống rồi nằm quay lưng lại và ngủ.
Tôi đã cố chịu đựng. 6 năm qua, chẳng ai biết tôi đã phải tự mình giải quyết những cơn thèm khát rất bình thường và chính đáng của một người phụ nữ. Nhưng tôi không thể mãi tự lừa dối mình như vậy. Tôi đã có một người khác có thể đưa tôi đến tận cùng của hạnh phúc ái ân. Đó là một chàng trai chẳng đẹp, chẳng cao ráo, chẳng có học thức cao. Nhưng anh ta biết làm cho tôi sung sướng. Điều duy nhất khiến tôi bận tâm bây giờ là người ấy quá trẻ so với tôi. Cũng đơn giản vì anh là học trò do tôi hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp. Dù vậy, cái khoảng cách 12 tuổi không ngăn cản chúng tôi đến với nhau và làm cho nhau hạnh phúc.
Thế nhưng khi tôi đặt vấn đề ly hôn thì Trung lại không đồng tình: “Anh có thể giải thoát cho em nhưng để em tự do đến với thằng nhãi con ấy thì không thể”. Lý do anh đưa ra là con gái tôi sau này sẽ nhìn mẹ nó như thế nào? Nó có thể ngẩng đầu mà sống với một người mẹ như tôi?
Chuyện đó thì có gì khó giải quyết đâu? “Nó ở với anh là xong chứ gì!”- tôi đã nói với Trung như vậy. Tôi cũng đã nói với người yêu bé bỏng của tôi như vậy. Thế nhưng khi chính con gái tôi hỏi “mẹ không thương con nữa sao?” thì lòng tôi mềm lại. Tôi phải làm sao để có thể đi tìm hạnh phúc mà không làm tổn thương con gái của mình?