Hãy yên nghỉ anh nhé!
Hằng đêm em vẫn nuốt lệ nhớ thương anh trong lòng và cầu nguyện cho anh luôn bình an.
Ngày... Tháng... Năm 2013 nhận được dòng tin nhắn của người bạn từ nơi xa xôi báo tin "Chị ơi Anh L đã ra đi vào lúc 12h50' rồi"... trái tim như vỡ vụn những kỷ niệm xưa lại ùa về nó giống như mới vừa hôm qua, nhưng bờ môi đã mặn đắng.
Anh thương! Cho phép em gọi anh lần cuối như thế. 3 năm yêu nhau và 10 năm mình chia tay nhau rồi anh nhỉ. Nhớ những ngày tháng bên nhau ngọt ngào những nụ hôn anh trao, những tưởng chúng mình sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi, nhưng dòng đời có ai biết trước được... Vì em và anh không hợp tuổi nhau, vì em đã từng kết hôn khi chỉ ở tuổi 21, 22 tuổi thì ly hôn, cái tuổi chưa chín chắn trong hôn nhân cãi lời cha mẹ chỉ làm theo ý thích nông nổi của bản thân nhưng anh vẫn không nói với gia đình, anh biết gia đình sẽ không bằng lòng cho chúng mình đám cưới. Em buồn lắm nhưng biết phải làm sao, còn anh thì lúc nào cũng thủ thỉ với em rằng: Thôi gia đình anh không biết thì không nên nói làm gì, quan trọng là anh rất yêu em hay mình có con đi rồi bắt buộc mọi người đồng ý. Em thì không muốn như vậy vì gia đình anh rất yêu thương em nên em không muốn lừa dối mọi người.
Anh à, em đã rất buồn - em sống vì con người hiện tại vì tương lai - chứ không sống vì quá khứ, em cố gắng sửa chữa những sai lầm mà em đã tạo ra. Và cũng không có gì có thể ngăn cản tình yêu của chúng mình anh nhỉ, chúng mình vẫn có những tháng ngày bên nhau cùng nhau vượt qua bao khó khăn vui buồn trong cuộc sống. Em cố gắng vừa đi làm vừa hoàn thành văn bằng 2 để có thể theo học tiếp thạc sĩ, vất vả nhưng thật hạnh phúc, vì sự nghiệp cho tương lai anh phải đi xa để học tiếp... Suốt thời gian anh đi mặc dù vây quanh em có rất nhiều cám dỗ nhưng em vẫn kiên nhẫn đợi chờ, mỗi ngày vẫn mong ngóng điện thoại đổ chuông để được nghe giọng nói rất đỗi vô tư nhưng đầy ấm áp của anh, em cảm nhận được anh yêu em nhiều lắm...
Anh thương, không biết nơi yên nghỉ ấy anh có còn nhớ không!? Còn em thì không thể nào quên được những dòng thư chan chứa nỗi nhớ mong anh gửi cho em, và những lần điện thoại anh cứ thẹn thùng mãi mới nói được một câu: "Nhớ lắm"...
Nhưng định mệnh đã trớ trêu an bài, buổi tối hôm ấy đã xoá tan tất cả những yêu thương ngày nào, giá như buổi tối hôm đó em điện thoại cho anh (cô gái ấy đừng vì tò mò mà trả lời), giá như em đừng bướng bỉnh để nghe anh giải thích và giá như... thì có lẽ!
Lúc đó em không thể giữ vững chiếc điện thoại trên tay, những giọt lệ cứ lăn dài trên khoé mắt, đêm ấy em cứ lang thang vô định. Em đã rất giận anh, giận anh vì một phút xao lòng không giữ được mình nên anh đã đánh mất em và đánh mất tình yêu của chúng mình. Còn đâu nữa những giây phút âu yếm trong vòng tay anh, anh khẽ vuốt tóc em và nói rằng anh chỉ mong được mãi bên nhau như thế này với anh thế là hạnh phúc, và nhẹ nhàng đặt lên môi em nụ hôn nồng nàn. Còn đâu những lần ở bên nhau ôm em trong lòng anh kẽ nói mình có con đi em nhé... Tất cả đã hết rồi, em đã hối tiếc và dằn vặt mãi trong lòng vì đã không cho anh cơ hội giải thích.
Tất cả chỉ còn là hoài niệm, anh ra đi không một lời trăn trối, bao dự định cho tương lai còn dang dở (Ảnh minh họa)
Chỉ vỏn vẹn một câu "Mình chia tay nhau anh nhé, sau này anh đừng bao giờ gọi điện thoại cho em nữa" rồi em cúp máy.. Anh cũng chẳng điện thoại tìm em vì sĩ diện trong lòng. Sáu tháng sau, em đi lấy chồng - một người mà em chưa hề yêu thương chưa có thời gian tìm hiểu, nhưng đơn giản em chỉ nghĩ rằng ngày em lên xe hoa về nhà chồng thì anh sẽ đau như anh đã từng làm em đau (chỉ vậy thôi, em nghĩ làm vậy thì em sẽ vui nhưng không phải thế). Sau đám cưới em chúng mình gặp lại nhau, trái tim em đã vỡ oà khi nghe anh nói "Cô gái ấy có tình cảm với anh nhưng anh chỉ yêu mình em, đó chỉ là phút xao lòng, em hỏi anh đã ở với cô ấy chưa thì anh im lặng không trả lời anh chỉ nói với anh em là tình yêu còn cô ấy chỉ là phút vui chơi vì xa em nên anh không kìm được ham muốn, anh cũng đã chia tay cô ấy kể từ ngày đó (cô ấy biết anh yêu em nhưng vẫn chấp nhận chỉ là người thay thế những lúc vắng bóng em )... Anh biết là anh đã làm em tổn thương nên không mong em tha thứ cho anh, nhưng em không cho anh có cơ hội để giải thích thôi thì anh tôn trọng quyết định của em, vì khi nghe điện thoại thái độ của em quá dứt khoát chẳng có một cơ hội nào để giải thích...". Anh còn trách móc em rằng "Thế là em đạt được ước nguyện lấy chồng giàu có nhé, em ghê thật đấy!", em nghe thật đắng lòng... Anh có biết là em yêu anh nhiều đến như thế nào không?! Anh biết nhưng vẫn giả vờ như không biết, cố ý nặng lời với em cốt là để em quên anh đi, nhưng hỡi ơi nếu tình yêu dễ quên đến như vậy thì con người ta sẽ không đau khổ vì yêu, sẽ không oán trách không giận hờn nhau đến suốt cuộc đời như vậy.
Thế là hết, kể từ đó mình chỉ có thể là bạn vì em không muốn có lỗi với người chồng hết đỗi yêu thương và tin tưởng hết mực vào em. Năm tháng dần trôi em hài lòng với hạnh phúc hiện tại, thỉnh thoảng vẫn điện thoại chia sẻ với anh những buồn vui trong cuộc sống. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua anh vẫn đi về lẻ bóng, không phải vì anh không có người yêu thương nhưng có lẽ tình cảm anh trao cho em nhiều quá nên không còn có chỗ cho người con gái khác. Anh có hỏi em rằng cuộc sống hiện tại của em như thế nào? Em có yêu thương người mới không? Em đã nói với anh rằng: "Bây giờ em là người sống có trách nhiệm với những quyết định của bản thân và rất hài lòng với người chồng yêu thương em. Những năm tháng sống bên nhau bằng tấm chân tình anh ấy dành cho em, em đã yêu thương anh ấy rất nhiều tự khi nào mà chính em cũng không biết được. Nhưng tình cảm dành cho mỗi người đều khác nhau không thể đem ra so sánh, có một điều không thể phủ nhận rằng nỗi nhớ và tình yêu thương em dành cho anh vẫn luôn luôn được cất giấu và ngủ yên trong nơi sâu thẳm của trái tim em. Khoảng trống ấy luôn đong đầy tình yêu chỉ dành riêng cho anh"...
Có phải em tham lam lắm không anh? Em chỉ có một nỗi buồn là em được người chồng hiện tại yêu thương hết mực nhưng còn gia đình anh ấy thì hoàn toàn trái ngược với gia đình anh, không phải vì em không tốt với họ mà vì em có được quá nhiều cái mà gia đình họ phải ghen tỵ. Nhưng em vẫn chấp nhận cuộc sống ấy và vẫn luôn nhớ về anh về sự ấm ấp và đầy yêu thương của tất cả mọi người trong gia đình anh dành cho em.
Anh thương, cũng đã nhiều lần em khuyên anh nên ổn định cuộc sống gia đình và phải sống có trách nhiệm vì thế 4 năm trước anh đã kết hôn với một người con gái mà chỉ sau 3 tháng quen biết. Em hiểu chỉ vì áp lực của gia đình nên anh đám cưới mặc dù không yêu thương, nhưng em vẫn khuyên anh hãy sống có trách nhiệm với những quyết định của chính bản thân anh và anh đã không làm em thất vọng.
Xa lắm nỗi nhớ của em, anh có biết ở nơi xa vắng này mỗi khi mưa buồn về nỗi nhớ mong giận hờn anh trong em lại thức giấc, nhưng hôm nay còn đâu nữa để mà giận để mà hờn để mà nhớ nhung... Tất cả chỉ còn là hoài niệm, anh ra đi không một lời trăn trối, bao dự định cho tương lai còn dang dở. Hằng đêm em vẫn nuốt lệ nhớ thương anh trong lòng và cầu nguyện cho anh luôn bình an, chỉ mong được gặp anh trong giấc mơ nói với em rằng nơi chốn thăm thẳm ấy anh vẫn bình yên và hãy ôm em thật chặt một lần cuối nhé anh.
Gởi gió theo anh lời "Tạm Biệt ".
Mong anh có giấc ngủ mãi bình an... Hãy yên nghỉ anh nhé!
Một thời yêu thương của anh.