Em muốn mình được tổn thương
Em đã nghĩ rằng sẽ hận anh rất nhiều nhưng em lại không hận được, giờ thì càng không thể.
Gửi anh - người CSGT em yêu!
Anh à, trong lúc này đây tâm trạng của em thật sự rất đau, đau đến nỗi em ước gì tim mình có thể chết đi sẽ tốt hơn...
Ngày đầu tiên quen anh em luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ đau được nữa, cũng không thể yêu ai nhiều đến như vậy thêm một lần nào nữa, vì vết thương của người trước anh đã khiến em dường như mất hết cảm giác, nỗi đau đó cứ mãi ám ảnh em... vậy mà giờ đây em lại phải đau nhiều hơn như thế vì em lỡ yêu anh quá nhiều.
Ngày đó mình quen nhau cũng thật tình cờ anh nhỉ, em nhớ đó là buổi tối của đầu tháng 4, em cùng nhỏ bạn đang chạy xe thì bị hai anh CSGT ngoắc lại vì tội nghe điện thoại khi lái xe. Anh không phải là người trực tiếp phạt nhưng anh lại đến bắt chuyện với em, em cũng chẳng thèm năn nỉ vì ngày đó em rất ghét cảnh sát, vậy mà anh vờ như lập biên bản, lấy số điện thoại và kêu em cứ về đi, lúc đó em ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì... tối đó anh lại điện thoại nói chuyện với em đến gần 3h sáng, và cứ như thế anh quan tâm, chở em đi chơi và đích thân đi chợ nấu ăn cho em nữa... Rồi cũng đến một ngày không lâu sau đó anh đã ngot lời yêu em, thật lòng khi đó em không có cảm giác gì cả anh à, đơn giản là anh đã đến đúng lúc khi em đang cần một chỗ dựa, vì em đang đau khổ khi mới chia tay người em đã từng rất yêu... Em không trả lời nhưng cũng không từ chối và rồi mình trở thành người yêu của nhau.
Cứ vậy mà đã 6 tháng rồi, 6 tháng không phải là dài nhưng nó cũng không ngắn để em có tình cảm với anh. Ngày đó quen anh, mọi người đều cản em vì yêu cảnh sát là sẽ khổ, và ai cũng nói cảnh sát không ai thật lòng... Em cũng nghĩ vậy, nhưng cứ nghĩ rằng mình chỉ quen cho đỡ buồn, anh cứ nhẹ nhàng, ân cần và chu đáo với em như thế và dần dần anh khiến em từ ghét CSGT sang có cái nhìn thiện cảm hơn. Em thoáng nghĩ thì ra đâu phải ai cũng như vậy, nhưng đâu ai biết được chữ ngờ, "lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy". Cho đến lúc em biết được anh không chỉ quen mình em, biết được cái gọi là "bản chất" của đàn ông tham lam hay là thói xấu của cảnh sát, biết được những cái mà em thật sự không hình dung ra rằng em đã quen một "loại người" như vậy, cái thời khắc mà anh bắt đầu giảm sự quan tâm về em thì cũng là lúc em nhận ra rằng mình đã yêu anh mất rồi... Em hỏi anh thì anh luôn bảo rằng do tính chất công việc của anh nên mới phải vậy, và dù anh quen bao nhiêu người em cũng không quan tâm bởi anh luôn dành thời gian cho em rất nhiều... Em đã chấp nhận tất cả, em hỏi rằng anh đang quen người khác đúng không? Anh chỉ bảo rằng em đa nghi và khẳng định là không có, vậy mà em cũng tin anh...
Hãy để em được làm một người thứ ba thầm lặng bên anh, anh nhé! (Ảnh minh họa)
Anh cũng hiếm khi thể hiện tình cảm của mình, anh luôn làm những điều khiến em phải khóc... Em đã rất mệt mỏi, nhiều lần buông tay nhưng lại không thể, anh chưa bao giờ níu kéo mà chỉ bảo rằng anh tôn trong quyết định của em, anh sẽ luôn chờ em quay lại. Nhưng rồi em nhớ anh, nhắn tin cho anh và anh lại xem như em và anh chưa từng chia tay, cứ thế mình kéo dài cho đến ngày hôm nay.
Em bị bệnh phải nằm viện, anh cũng đã bên cạnh em, tuy không trọn vẹn thời gian nhưng anh cũng dành ra mỗi ngày 2 tiếng để ở cạnh em, vì công việc của anh đâu cho phép anh ở lại nhiều, mặc dù nhìn đôi mắt anh em thấy được sự lo lắng, nhưng sao anh luôn tỏ vẻ thờ ơ? Những ngày nằm viện em buồn lắm, suy nghĩ rất nhiều... và điều em suy nghĩ nhiều nhất là rồi mình sẽ đi đến đâu? Vì em theo đạo Thiên Chúa còn anh là CSGT, em không muốn làm ảnh hưởng tới công việc của anh, và em cũng mệt mỏi khi nhìn anh đối với em như thế. Sau khi xuất viện em đã viết thư chia tay... lần này thì em thật sự muốn chia tay. Anh đã hẹn gặp em sau khi đọc lá thư, em từ chối, anh điện thoại dặn dò em vài điều và lại câu nói quen thuộc đó: "Anh tôn trọng quyết định của em, em phải hạnh phúc đó, khi nào buồn thì gọi cho anh...". Anh đã không giữ chặt tay em, không một lần... điều đó khiến em thấy tổn thương kinh khủng.
Và ngày hôm nay, sau hơn một tuần mình chia tay, em đã chủ động điện thoại để đưa anh vài món đồ và cũng để được nhìn anh... nhưng trước mặt em, anh lại trở nên tiều tụy như thế, nhìn anh rất mệt mỏi. Em đã hỏi anh vì sao? Anh chỉ nhìn em lạnh lùng mà không trả lời. Thấy anh như thế em chỉ biết bật khóc, và rồi anh cũng đã nói cho em biết lý do tại sao anh lại đối với em như vậy. "Anh thật sự xin lỗi, anh yêu em nhưng anh không muốn em tiếp tục bên anh, anh không muốn thấy em phải khổ, không muốn em chịu tổn thương, anh đã luôn cố gắng để em ghét anh...anh xin lỗi em...". Trong đầu em hiện lên hàng ngàn câu hỏi tại sao? Anh chỉ im lặng, và một người bạn cùng cơ quan anh đã cho em biết là anh sắp phải về Hưng Yên, nơi mà anh và em sẽ cách nhau hon 1000km, nơi hoàn toàn xa lạ với em, vì anh không muốn đến lúc anh đi em sẽ khổ nên thà để em hận anh lúc này, vì công việc hiện tại của em đang phát triển tốt nên anh không muốn em đến quê anh vì anh, nơi đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em... Nghe điều này mà tim em càng đau hơn. Anh ích kỷ hay anh quá nghĩ cho em? Anh muốn em tốt hơn?
Anh nghĩ rằng như vậy là tốt cho em sao? Sai rồi anh à, như vậy càng khiến tim em đau hơn mà thôi, dù anh làm gì em cũng luôn yêu anh... Em muốn anh hiểu rằng tổn thương của em không phải là một ngày nào đó mình xa nhau mà là không được bên anh khi cả hai còn yêu, không được chia sẻ mọi chuyện vui buồn cùng anh, không được bên anh khi có thể... và hạnh phúc của em không phải là cả đời bên cạnh anh mà chính là được bên anh khi anh còn thuộc về nơi này, là được nấu những bữa cơm ấm áp cho anh ăn như mọi lần, là được cùng anh đi ăn-đi dạo trên những con đường Sài Gòn.. Hạnh phúc của em là được anh ôm vào lòng mỗi khi em mệt mỏi để em thấy được bình yên hơn. Em không quan tâm thời gian còn lại là bao lâu dù 1 ngày, 1 tuần hay 1 tháng... nhưng em vẫn muốn tận dụng thời gian hiện tại này để bên anh.
Anh đã nói rằng anh yêu em, em là một người tốt nhất với anh nhưng em là người đến sau, em chỉ là người thứ 3... Em đã nghĩ rằng sẽ hận anh rất nhiều nhưng em lại không hận được, giờ thì càng không thể. Thời gian còn lại này hãy để em được làm một người thứ ba thầm lặng bên anh, anh nhé! Anh sợ em tổn thương khi anh phải rời Sài Gòn, nhưng em muốn mình được tổn thương...