Chồng thân mật bên gái trẻ chỉ hơn con tôi vài tuổi

Sự kiện: Những tâm sự hay
00:00 / 0:00
Chuẩn
Tốc độ đọc

Có những nỗi đau không phải vì bị phản bội, mà vì người phản bội lại chính là người mình cùng đi qua những năm tháng gian khổ nhất của đời người.

Chồng thân mật bên gái trẻ chỉ hơn con tôi vài tuổi - 1

Giờ đây, tôi vẫn chưa biết nên làm gì (Ảnh minh họa)

Tôi và anh quen nhau khi cả hai đều chưa có gì trong tay. Ngày đó, chúng tôi cùng khởi nghiệp với một quán cà phê nhỏ thuê tạm trên con phố vắng. Tôi làm pha chế, anh lo phục vụ, tối đến hai vợ chồng cùng dọn dẹp, tính sổ từng đồng. Có lúc nợ nần chồng chất, chúng tôi phải bán chiếc xe máy duy nhất để trả tiền mặt bằng. Nhiều đêm anh ngồi bóp đầu than “chắc bỏ cuộc thôi em ạ”, còn tôi chỉ biết nắm tay anh mà nói: “Mình cùng cố thêm chút nữa”.

Chẳng biết có phải nhờ tình thương hay nghị lực, mà dần dần công việc thuận lợi. Từ một quán cà phê, chúng tôi mở thêm nhà nghỉ, rồi khách sạn đầu tiên ra đời. Tôi vẫn nhớ ngày treo biển khai trương, anh siết chặt tay tôi, mắt rưng rưng: “Tất cả là nhờ em”. Khi ấy, tôi tin rằng không có gì có thể chia rẽ được vợ chồng mình.

Mười năm trôi qua, chúng tôi trở thành chủ chuỗi khách sạn có tiếng ở thành phố. Tôi không còn phải lo cơm áo như trước, nhưng đổi lại, anh dần trở nên xa cách. Anh hay đi công tác dài ngày, về nhà cũng ít nói, điện thoại luôn cài mật khẩu. Tôi đã nhiều lần tự trấn an rằng đàn ông thành đạt thường bận rộn, nhưng linh cảm người phụ nữ khiến tôi day dứt không yên.

Rồi ngày đó cũng đến. Một người quen gửi cho tôi bức ảnh anh thân mật bên một cô gái trẻ – chỉ hơn con gái lớn của tôi vài tuổi. Tim tôi như có ai bóp nghẹt. Tôi tìm hiểu thì biết anh không chỉ qua lại với cô ta mà còn mua hẳn một căn hộ và xe hơi đứng tên nhân tình. Còn tôi – người đồng cam cộng khổ suốt bao năm – lại như kẻ ngoài cuộc trong chính cuộc đời mình.

Tôi đến khách sạn, nơi hai người đang ở, để “đánh ghen”. Nhưng khi đứng trước mặt cô gái kia, nhìn ánh mắt lạnh lùng của chồng, tôi bỗng thấy mình thật nhỏ bé và tội nghiệp. Tôi không còn khóc được nữa, chỉ thấy một khoảng trống mênh mông trong lòng. Tất cả tình yêu, niềm tin và những năm tháng vun vén dường như sụp đổ.

Tôi biết mình có quyền ly hôn, có thể rời đi với danh dự của một người phụ nữ bị phản bội. Nhưng nghĩ đến cơ ngơi này – mồ hôi, nước mắt của cả hai – tôi lại do dự. Nếu ly hôn, liệu tôi có mất hết những gì đã cùng anh tạo dựng? Liệu anh có tàn nhẫn đến mức đẩy tôi ra khỏi cuộc đời như một người thừa?

Đêm nào tôi cũng trằn trọc. Một bên là lòng tự trọng, một bên là thực tế phũ phàng của cuộc sống. Tôi không sợ cô đơn, chỉ sợ những năm tháng tận tụy của mình trở nên vô nghĩa.

Giờ đây, tôi vẫn chưa biết nên làm gì. Có lẽ, điều tôi cần nhất lúc này là một khoảng lặng để nhìn lại: giữa danh nghĩa vợ chồng và lòng tự trọng, cái nào mới thực sự là hạnh phúc?

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Hải Anh ([Tên nguồn])
Theo dòng sự kiện: Những tâm sự hay
Xem thêm
Những tâm sự hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN