Quan tài diễu phố: 3 góa phụ trong 1 ngôi nhà

Đã gần 1 tháng trôi qua nhưng những dư âm của vụ án mang quan tài diễu phố ở Vĩnh Phúc vẫn khiến dư luận băn khoăn. Trong ngôi nhà cấp 4 của gia đình anh Nguyễn Tuấn Anh – nạn nhân trong vụ trọng án này, ở phố Cả, phường Hội Hợp, TP. Vĩnh Yên, Vĩnh Phúc, không khí tang thương vẫn bao trùm. Tại đây, tiếng cười của đứa trẻ vừa chào đời lại là những giọt nước mắt xót xa của các thành viên trong gia.

3 góa phụ trong ngôi nhà cấp 4

Ngày 5/4, chị Nguyễn Thị Minh Thương (vợ nạn nhân Tuấn Anh) đã hạ sinh bé gái nặng 3,2 kg tại trạm xá gần nhà. Bên cạnh chị lúc ấy chỉ có những người họ hàng thân thích. Trong cơn đau đẻ, nhiều người thoáng thấy ánh mắt chị đang dõi tìm trong vô vọng hình ảnh của một người. Lúc ấy, cô Hải vẫn đang nằm lịm trên giường với những cơn mộng mị như kéo dài vô tận nên không thể đưa con dâu đi sinh.

Quan tài diễu phố: 3 góa phụ trong 1 ngôi nhà - 1

Ngôi nhà cấp 4, nơi nạn nhân Tuấn Anh từng sinh sống, giờ là không khí tang tóc bao trùm

Từ ngày chồng mất, chị Thương trầm lặng đi rất nhiều. Cú sốc quá lớn, khiến chị ít giao lưu, có ai hỏi gì chị mới nói, cười và à ừ vài câu cho qua chuyện rồi lại nằm xuống giường. Nước mắt lại chảy trên gương mặt người góa phụ trẻ.
 
Có mặt tại gia đình nạn nhân Tuấn Anh một tuần sau khi đứa con thứ hai của anh chào đời, tiếp chuyện chúng tôi chỉ là bà nội Tuấn Anh đã ngoài 90 tuổi, tóc bạc da mồi và cô Hải (mẹ nạn nhân Tuấn Anh) với những tiếng thở dài não nuột.
 
Cứ mỗi lần nhắc tới cái tên Tuấn Anh, dù đã cố ngăn lại nhưng những giọt nước mắt vẫn thi nhau chảy trên gương mặt mệt mỏi của người mẹ ấy. Trong ngôi nhà cấp 4, có tới 3 góa phụ đang ngày ngày dựa vào nhau để sống và em trai của Tuấn Anh là Nguyễn Văn Nam năm nay vừa tròn 20 tuổi, chưa có công ăn việc làm.

Quan tài diễu phố: 3 góa phụ trong 1 ngôi nhà - 2

Con trai lớn của Tuấn Anh vẫn vui đùa, hai tuổi nên bé chưa cảm nhận được nỗi đau mất cha

Đã hết cái rét Nàng Bân nhưng bà nội của Tuấn Anh vẫn lạnh buốt trong lòng. Tuổi già nhưng bà không được hưởng phúc như nhiều người khác. Từ hôm cháu nội qua đời, bà cũng như người mất hồn, đi ra đi vào, mỏi chân bà lại ngồi bệt xuống hiên rồi đưa mắt nhìn ra cái ao trước nhà mà rưng rưng.
 
Đôi bàn tay già nua, gầy gò của bà chốc chốc lại đưa lên gạt đi những giọt nước đắng lòng. Bà chia sẻ: “Khổ thân cho thân già này cháu ơi! Ở cái tuổi gần đất xa trời rồi mà ông trời vẫn không tha cho bà, không cho bà được một cuộc sống bình yên.
 
Hết con trai giờ lại đến cháu nội, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau “đầu bạc tiễn đầu xanh”. Thằng Tuấn Anh nó ngoan ngoãn, hiền lành lắm. Cả đời nó không bao giờ đánh chửi nhau với ai bao giờ. Nó đi làm cũng như ở nhà, ai hỏi gì nó chỉ cười thôi… Tôi tiếc nó lắm. Giá mà tôi chết được để cho nó sống…”. Rồi bà lại khóc.
 
Tuổi gần 90, nhưng bà lại là người phụ nữ mạnh mẽ nhất trong gia đình tới thời điểm hiện tại. Bà còn có thể đi ra, đi vào và thắp nén hương cho đứa cháu trai. Nhưng Thương và cô Hải thì gần như chỉ nằm bẹp một chỗ, có Nam nấu cơm và mang tới tận giường.
 
Ngày Thương chưa sinh, hai cái giường kê song song, mẹ nằm một giường, con nằm một giường. Cảnh tượng ấy, sau khi Thương sinh vẫn tái diễn. Chỉ có điều, giờ có thêm đứa con nhỏ vừa chào đời.
 
Sau ngày Tuấn Anh mất, gần như ngày nào cô Hải cũng phải đi truyền nước. “Nhiều lúc tôi vẫn nghĩ cháu nó chỉ đi làm chưa về. Chỉ khi mọi người tới đông và thăm hỏi, lúc ấy tôi mới giật mình chấp nhận sự thật, con tôi đã đi rồi, đi thật rồi…”, câu chuyện chốc chốc lại dở dang như thế bởi những tiếng nấc nghẹn của người mẹ.
 
Những câu hỏi không có câu trả lời
 
Cô Hải cho biết, trưa ngày 11/4, mẹ của Phùng Đắc Tú (SN 1994, trú tại Hội Hợp, Tam Dương, Vĩnh Phúc), nghi can trong vụ án mạng này, đã tới thắp hương cho người xấu số. Vừa rời khỏi ban thờ đang nghi ngút khói hương, chẳng ai nói với ai câu nào, cả hai người mẹ ấy chỉ biết ôm nhau mà khóc.

Quan tài diễu phố: 3 góa phụ trong 1 ngôi nhà - 3

Cô Hải (mẹ nạn nhân) mỗi lần nhắc tới tên con đều không ngăn được những dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt mệt mỏi

Trong tiếng nấc nghẹn ngào, mẹ của Tú tâm sự với cô Hải: “Thằng Tú cũng bị bệnh, hai vợ chồng tôi phải đi làm lụng vất vả lấy tiền mua thuốc cho con nhưng nó nay gây lộn, mai lại đánh nhau khiến chúng tôi đau đầu lắm. Sự việc xảy ra ngày hôm nay chẳng ai mong muốn. Tôi thương con của tôi một thì thương cháu nhà mình mười vì nó còn vợ và hai con nhỏ…”. Rồi bà lại khóc.
 
Khi bế đứa bé con của Tuấn Anh vừa chào đời được ít ngày trên tay, mẹ của Tú cũng không nói được câu nào, chỉ có tiếng nấc và những giọt nước mắt thay cho những gì bà muốn gửi tới Thương, tới gia đình Tuấn Anh.
 
Còn Thương, đôi mắt nhiều khi như người mất hồn, lúc thì rất mau nước mắt nhưng có lúc lại chỉ nhìn chằm chằm về một hướng. Thương bỏ ăn nhiều bữa. Mọi người phải khuyên bảo rất nhiều, vì giờ Thương không chỉ ăn cho một người mà còn cho cả đứa bé. Nhìn con, Thương mới gắng gượng nuốt từng thìa cháo. Họ hàng bên ngoại của cô Hải phải thường xuyên túc trực bên Thương, vì họ cũng lo cho sức khỏe của sản phụ mới sinh đang phải chịu cú sốc lớn.
 
Và lúc này, đôi mắt Thương đang không rời đứa con gái nhỏ đang cười cả trong giấc ngủ, mà với mọi người thì “tội nghiệp cháu, chưa chào đời đã phải chịu cảnh mồ côi!”.
 
Cô Hải cũng cho biết, từ sau khi vụ án xảy ra tới nay, Hiệp (người được cho là “mắt xích” quan trọng của vụ án mạng này) chưa qua thăm nhà, cũng chưa thắp cho anh Lớn (tên gọi thân mật ở nhà của Tuấn Anh) nén hương nào.

Quan tài diễu phố: 3 góa phụ trong 1 ngôi nhà - 4

Bà nội của Tuấn Anh ngồi thu mình trong góc hiên với nỗi đau đớn khôn cùng

Bé Nguyễn Hàn Thái Tú (con trai lớn của Tuấn Anh) năm nay mới hai tuổi vẫn hồn nhiên vui đùa, cười nói mỗi khi về thăm nhà. Bé ở với ông bà ngoại từ khi còn nhỏ. Bé vừa thắp hương cho bố, vừa hỏi bà nội, hỏi mẹ: “Bố Tuấn Anh đi đâu chưa về?”, có khi lại hỏi: “Bố Tuấn Anh mất rồi ạ?”... Chính tiếng cười và những câu hỏi ngây thơ của bé lại như hạt muối nhỏ chà xát mạnh hơn vào nỗi đau mà từng thành viên gia đình đang mang.
 
“Tôi còn nghĩ con tôi chưa chết mà cháu chỉ đi làm vắng nhà, thì cái Thương nó cũng chưa chấp nhận sự thật này đâu. Hai vợ chồng nó làm cùng công ty, hàng ngày đi làm, Tuấn Anh vẫn thường đèo nó. Nay thì… Thương là đứa con dâu tốt, hiền lành nhưng nó cũng cả nghĩ lắm. Sau này đi làm chỉ có một mình, chắc nó sẽ buồn nhiều”, cô Hải tâm sự.
 
Rồi hai mẹ con bắt đầu nhẩm tính ngày Thương đi làm. Lúc ấy đứa bé mới có hơn 3 tháng tuổi. Bà Hải liên tục thở dài, trong tình trạng sức khỏe hiện tại của mình, trong nỗi nhớ con đến khắc khoải, không biết bà có đủ sức giữ cháu không? Bà khuyên Thương, sau này xin nghỉ không lương một vài tháng để ở nhà chăm con, nhưng Thương không nói gì, chị cũng không có phản ứng gì trước những lời động viên của người ngoài.
 
Mặc dù đã có kết luận của cơ quan chức năng là Tuấn Anh chết do ngạt nước nhưng cô Hải vẫn mong chờ vào sự minh bạch của tòa án để con trai cô được an lòng nhắm mắt. 

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Tiêu Tuấn (Đất Việt)
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN