Số tôi “sát phu” sao?
Xầm xì sau lưng tôi những lời ác ý, rằng chắc tôi phải sao đó nên mới “sát phu” như vậy.
Vậy là anh mất được gần tháng rồi. Hôm qua, cô bạn đồng nghiệp gọi hỏi thăm khi nào đi làm lại, rồi khẽ khàng hỏi “Có ổn không?”.
Tôi bật khóc, dù đã dặn mình phải kềm chế cảm xúc, đừng để mọi người lo lắng hay thương hại.
Tôi đã từng lỡ một lần đò, chồng chết khi tôi chưa đến ba mươi tuổi. Ngày người đàn ông đó bất ngờ nằm xuống vì tai nạn, tôi ngỡ ngàng đến tức tưởi khi biết, anh đã lừa dối tôi suốt một thời gian dài. Một cái tổ cúc cu của anh và người tình tồn tại song song với cái “mái ấm” của anh và tôi, gia đình anh biết chuyện nhưng còn giúp anh che giấu tôi. Mấy ai hiểu hết cái cảm giác choáng váng nhận ra mình bị phản bội, vào lúc cùng cực nhất như thế.
Chồng chết khi chúng tôi chưa kịp có con, mình tôi bơ vơ với nỗi oán hận ngập lòng. Nghĩa tử là nghĩa tận, tôi cũng muốn tha thứ để anh thanh thản ra đi, nhưng nhìn người phụ nữ cũng trạc tuổi mình đang vật vã khóc than kia, tôi đã tự hỏi, chừng đó thời gian, tôi là ai, tồn tại bên anh với ý nghĩa gì kia chứ? Hai nỗi buồn đau gộp lại làm cho tôi suy sụp, mất hẳn niềm tin vào đàn ông, vào cuộc sống. Câu chuyện trở thành đề tài bàn tán một thời gian dài, tôi thành tâm điểm của nhiều xầm xì, thương cảm có, chê cười tôi ngu dại cũng có…
Tôi đã có lỗi gì mà phải chịu nhiều mất mát đến vậy? (Ảnh minh họa)
Cuộc sống sau đó chẳng dễ dàng gì. Tôi cố quên đi người chồng tệ bạc đã khuất, gắng không suy nghĩ gì thêm, tự dỗ dành rằng mình còn rất trẻ, mình không có lỗi, mình hoàn toàn có quyền bình yên mà sống tiếp… Tôi bị trầm cảm kéo dài và chẳng còn tin vào điều gì trên thế gian này nữa. Khi đã đi qua dốc bên kia của cuộc đời, không còn khả năng sinh nở, cuộc sống vẫn ơ hờ mỏi mệt như vậy thì anh xuất hiện bên tôi. Anh kiên trì và thật tâm muốn hàn gắn lại những đổ vỡ trong tâm hồn tôi. Anh đi bên tôi suốt một quãng đường dài, không hối thúc hay đòi hỏi gì. Tôi từ chỗ e dè đã dần có thể mở lòng cùng anh, gạt quá khứ buồn đau mà đón nhận hạnh phúc.
Từng tuổi ấy nhưng tôi như cô gái mới yêu lần đầu, cũng rộn ràng hẹn hò, cũng tỉ tê chia sẻ với bạn bè, cũng hân hoan ngày làm mâm cơm ra mắt họ hàng. Tôi sống những ngày như trong mơ, thầm cảm ơn ông trời đã biết tôi từng bất hạnh, nên mang anh đến để bù đắp. Hỡi ôi, hạnh phúc ngắn ngủi đến bẽ bàng. Về với nhau chưa được tròn năm thì anh ngã bệnh. Tưởng chẳng có gì, ai ngờ bác sĩ khuyên tôi bình tĩnh, hãy động viên anh ấy những ngày ngắn ngủi còn lại…
Tôi xin nghỉ không hưởng lương để chăm sóc anh. Khoảng thời gian đó, tôi như người đang nắm trong tay một món đồ quý giá nhưng lại làm bằng nước đá, mỗi ngày nhìn từng giọt nước trôi xuống kẽ tay mình mà bất lực. Làm sao tôi đủ can đảm để đối mặt? Tôi sợ hãi mỗi sớm mai thức dậy, nơm nớp trong tim không dám nghĩ đến ngày anh chẳng còn bên tôi. Căn bệnh nan y giai đoạn cuối cướp anh đi nhanh đến không sao hình dung kịp. Tôi suy sụp với nỗi đau gấp còn bội lần trước, như đang trong một cơn ác mộng. Lại xầm xì sau lưng tôi những lời ác ý, rằng chắc tôi phải sao đó nên mới “sát phu” như vậy.
Phải chi anh đừng yêu thương tôi nhiều đến thế. Phải chi đời tôi không bất chợt có những phút giây nồng ấm, ngọt ngào, có lẽ tôi đã không phải hụt hẫng đau khổ đến như thế khi mọi thứ vụt qua khỏi tầm tay mà không cách gì níu giữ được. Căn nhà nhỏ đâu đâu cũng đầy ắp những kỷ niệm về anh. Tôi sống lặng lẽ vô hồn, chỉ muốn mọi thứ sớm kết thúc, vì có còn gì để mà luyến tiếc. Tôi đã có lỗi gì mà phải chịu nhiều mất mát đến vậy?