Lần tiếp khách đầu tiên và nỗi ám ảnh không biết nói cùng ai
Tôi chưa từng nghĩ ngày đầu đi làm – với bao kỳ vọng và hứng khởi – lại trở thành khoảnh khắc khiến mình run rẩy mỗi khi nhớ lại.
Tôi không biết mình có đủ mạnh mẽ để tiếp tục hay không (Ảnh minh họa AI)
Tôi mới ra trường được hơn ba tháng. Như bao sinh viên tỉnh lẻ khác, tôi lên thành phố với ước mơ kiếm được công việc ổn định để đỡ đần bố mẹ. Khi nhận được tin trúng tuyển một công ty khá lớn, tôi vui đến mức mất ngủ. Tôi tự nhủ mình sẽ cố gắng hết sức, sẽ trưởng thành, sẽ bắt đầu một hành trình mới đầy tự hào.
Nhưng rồi, tối hôm đó đã thay đổi cách tôi nhìn về cuộc sống công sở.
Hôm ấy, sếp báo có cuộc gặp gỡ với đối tác quan trọng và bảo tôi đi cùng để “học hỏi thêm”. Nghe vậy, tôi mừng lắm. Cơ hội được quan sát cách cấp trên làm việc với khách hàng là điều hiếm có đối với nhân viên mới. Tôi đi trong tâm thế háo hức, đâu lường trước được những điều chờ mình phía trước.
Quán rượu sang trọng, tiếng nhạc xập xình, ánh đèn vàng mờ ảo – tất cả khiến tôi hơi bối rối, nhưng vẫn cố giữ nụ cười. Vừa ngồi xuống, tôi đã nghe sếp nói với khách: “Em út mới vào, để em ấy rót rượu cho anh”. Tôi thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép làm theo, nghĩ đơn giản mình chỉ đang thể hiện phép lịch sự.
Nhưng khi ly rượu thứ ba được rót, bàn tay của vị khách ấy bất ngờ đặt lên vai tôi, rồi kéo sát lại. Tôi giật mình, bối rối nhìn về phía sếp để tìm sự giúp đỡ. Nhưng ánh mắt ông chỉ như ra hiệu: “Kệ đi, chịu khó một chút”. Ông còn cười cười, nói đùa để xoa dịu tình hình, điều đó khiến tôi thấy nghẹn nơi cổ.
Tôi muốn đứng dậy, muốn từ chối nói “em không thoải mái” nhưng suy nghĩ về việc mình chỉ là nhân viên thử việc, mới đến đây vài tuần, lương còn chưa đủ để đóng tiền trọ… khiến chân tay tôi như bị trói chặt. Tôi sợ mất việc, sợ bị đánh giá là “không biết điều”, sợ trở thành đề tài bàn tán của cả phòng.
Và rồi, tôi ngồi đó, mặc cho bàn tay kia trượt qua những nơi tôi không muốn. Mặc cho mùi rượu phả vào mặt. Mặc cho sự tổn thương đang lặng lẽ dày lên trong lòng. Tôi cố cười, nhưng môi run run như muốn khóc.
Trên đường về, sếp chỉ nói một câu: “Chuyện công việc ấy mà, cố chịu. Sau này quen”. Tôi gật đầu, nhưng trong lòng như có gì đó vỡ tan. Từ bao giờ “làm việc” lại đồng nghĩa với việc chấp nhận bị xâm phạm? Từ bao giờ “trưởng thành” lại bị gắn với sự im lặng đáng sợ đến vậy?
Đêm đó, tôi về phòng trọ, ngồi dựa vào tường và bật khóc như một đứa trẻ. Tôi muốn kể với ai đó, nhưng rồi lại thôi. Tôi không muốn bố mẹ lo lắng. Bạn bè thì mỗi đứa một công việc, tôi không muốn làm gánh nặng tâm sự. Còn đồng nghiệp… tôi sợ họ sẽ bảo tôi “nhạy cảm quá”.
Thế là tôi giữ im lặng. Giữ cho đến khi nỗi ám ảnh len lỏi vào từng giấc ngủ. Chỉ cần nhìn thấy áo sơ mi tối màu giống vị khách kia, tim tôi lại đập thình thịch. Mỗi lần nhận thông báo có buổi gặp gỡ, tôi lại thấy bụng thắt lại.
Tôi viết những dòng này không phải để than thở. Tôi chỉ muốn có một nơi để nói ra, để không cảm thấy mình đang trôi bồng bềnh giữa thành phố này, cô độc và vô hình. Muốn hỏi rằng: có phải ai mới đi làm cũng phải trải qua những điều như vậy không? Có phải “chịu đựng” là bài kiểm tra âm thầm trước khi được chấp nhận?
Tôi không biết mình có đủ mạnh mẽ để tiếp tục hay không. Nhưng ít nhất, lần này, tôi không im lặng với chính mình nữa. Vì tôi hiểu: sự im lặng cũng là một cách nuôi dưỡng nỗi đau.
Chỉ mong một ngày nào đó, những cô gái trẻ như tôi sẽ không phải đánh đổi sự an toàn và lòng tự trọng để giữ một công việc. Mong rằng những câu chuyện thế này sẽ không còn là chuyện “bình thường”. Mong rằng chúng ta – những người mới vào đời – được phép nói “không” mà không sợ mất đi tương lai.
Tôi bị người đàn ông đã có gia đình lừa dối, nhưng không thể nào dứt ra nổi.
Nguồn: [Link nguồn]
-02/12/2025 10:25 AM (GMT+7)
