Cần một bờ vai!
Thật sự khi viết ra những dòng chữ này tôi đang rất nhớ anh, nhớ rất nhiều.
Tôi yêu anh một tình yêu đơn phương chân thành, tôi chưa hề có một cảm giác nhớ nhung ai đến như vậy, nhưng lần này tôi không thể giấu nổi cảm xúc thật của con người mình, tôi tìm đến những dòng chữ này để vơi bớt đi nỗi nhớ anh.
Tôi năm nay đã 27 tuổi, thật ra so với tuổi thì ai cũng nói tôi trẻ hơn nhiều so với cái tuổi của mình. Tôi giản dị chân thành mộc mạc từ bé, và bên cạnh đó tôi có rất nhiều yếu điểm khác mà khi gặp không ai có thể không để ý tới tôi được. Tôi tốt nghiệp Cao Đẳng và đang làm cho cơ quan nhà nước, với tôi thế là tạm ổn, nhưng không thể ổn được nếu như gia đình cứ suốt ngày than ngắn thở dài bắt tôi lấy chồng, nhiều lúc áp lực công việc cộng với áp lực gia đình khiến đầu óc tôi muốn nổ tung lên. Nhưng có lẽ số tôi lận đận về đường tình duyên thì phải, ai cũng nói con gái tuổi Dần khó lấy chồng và tôi cũng không ngoại lệ.
Khi tôi học đại học tôi có yêu một người nhưng chưa kịp sâu đậm thì chúng tôi chia tay với lý do hai đứa không hợp nhau. Anh là người của thế kỷ ỷ lại, không năng động, không hoạt bát, trong khi tôi luôn năng nổ trong mọi công việc từ việc học, đến làm thêm, đến mọi thứ. Chúng tôi chia tay nhưng vẫn luôn động viên an ủi nhau, nhưng giờ có lẽ anh đã có gia đình nên anh ít liên lạc với tôi, tôi cũng vậy.
Gần đây tôi cũng đã mở lòng đón nhận yêu một người đồng nghiệp, sau 6 tháng quen nhau và anh cứ thúc giục kết hôn, nhưng tôi không đồng ý vì thực ra tôi không yêu anh, không thấy nhớ nhung hay có cảm giác gì khác mà chỉ mình anh yêu tôi mãnh liệt. Có lẽ trên đời không có cái dại nào như cái dại nào hết, tôi đã đồng ý cho hai bên người lớn qua lại nói chuyện với nhau và chuẩn bị đám cưới nhưng tôi đã thay đổi. Tôi đã nói lời chia tay để anh tiếc thương và đau khổ, tôi thấy vậy cũng xót xa tội nghiệp anh nhưng thật sự tôi không yêu anh. Trong lòng tôi giờ chỉ yêu đơn phương một đồng nghiệp của mình.
Tôi làm sao để mở lòng với người khác khi mà trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều nỗi nhớ anh (Ảnh minh họa)
Anh ít hơn tôi một tuổi nhưng rất cá tính và vô cảm. Biết được tình cảm tôi dành cho anh, lúc đầu anh tỏ ra ngây thơ săn đón và hẹn hò với tôi khiến tôi như được đáp trả lại tình yêu của mình. Chúng tôi yêu nhau nhưng chưa hề có một cử chỉ yêu thương, một nắm tay âu yếm... Mỗi ngày tôi sẽ không làm được gì nếu như anh không nhắn tin cho tôi, tôi sẽ chủ động nhắn anh nhưng dường như tất cả chỉ có vậy, đến vậy và dừng lại ở đây.
Anh bắt đấu né tránh tôi, anh không online nói chuyện với tôi, không nhắn tin, gọi điện cho tôi như trước. Tôi nhắn tin anh vô cảm không nhắn lại, tôi hẹn đi café anh nhận lời rồi bỏ tôi một mình ở chỗ hẹn, tôi thật sự thấy buồn, hình ảnh của anh trong tôi không hề thay đổi, tôi vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình. Có lẽ tôi rất nhớ anh, nhớ giọng nói khàn khàn của anh, nhớ tất cả về con người anh nhưng anh vẫn vô cảm, một ngày, hai ngày… Và một tuần, hai tuần cứ thế tôi sống trong nỗi nhớ anh vô bờ bến, nỗi nhớ gặm nhấm tâm hồn tôi, có những cuộc vui bên đồng nghiệp, bên tất cả mội người, nhưng tôi lại không thấy vui, tôi ước gì anh kề bên để hát cho tôi nghe, hát với tôi, nhưng chỉ là ước mà thôi.
Và rồi tôi muốn đi du lịch cùng anh, bạn bè tôi hẹn nhau đi du lịch cuối tuần Đà Lạt, tôi lên kế hoạch đi và gọi điện rủ anh đi cùng. Tôi đã book phòng khách sạn, lo mọi thứ cho chuyến đi du lịch nhưng anh thay đổi liên tục, tôi nói đi với tôi anh không phải lo gì hết tôi lo mọi thứ, nhưng có lẽ tôi không có lực gì hấp dẫn để anh đi cùng tôi cuối cùng tôi phải hủy tất cả để chờ dịp khác. Thật sự lúc này tôi không biết mình muốn gì nữa, tôi thấy nhớ anh, thấy thất vọng về anh, thấy không cần anh, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn cứ nhớ anh khủng khiếp. Làm sao để quên được anh đây, tôi làm sao để mở lòng với người khác khi mà trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều nỗi nhớ anh. Bên cạnh tôi lúc này có rất nhiều người muốn cùng tôi đi hết quãng đời còn lại nhưng tôi lại chưa thể đón nhận họ mặc dù tôi biết họ rất tốt, tốt hơn anh rất nhiều, nhưng sao tôi khó nói quá.