Sân Signal Iduna Park rung chuyển khi Dortmund dẫn Real 2–1. Trận đấu căng thẳng đến nghẹt thở, khán đài như muốn nổ tung. Trên đường biên, Marcel Schmelzer chuẩn bị thực hiện quả ném.
Bất chợt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Mourinho – khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao – tiến lại gần. Ông thì thầm, giọng đầy quyền lực:
“Chuyển lời giúp tôi cho Mesut Özil: bảo cậu ấy di chuyển nhanh hơn vào trung lộ.”
Schmelzer khựng lại. Thời gian như ngưng đọng. Anh ngạc nhiên tột độ – giữa cuộc chiến sống còn, tại sao lại bị kéo vào vai trò… sứ giả của kẻ thù? Nhưng ánh mắt Mourinho không cho phép từ chối.
Khi trở lại sân, Schmelzer truyền đạt nguyên vẹn chỉ thị ấy. Özil chỉ khẽ gật đầu, bình thản đến lạnh người, như thể vẫn luôn chờ tín hiệu đó. Và rồi, chỉ ít phút sau, bàn gỡ hòa đến từ chính đôi chân của Özil – cú sút như một nhát dao xé toạc bầu không khí đặc quánh.
Khoảnh khắc ấy giống hệt một đoạn cao trào trong phim: đối thủ thành cầu nối, HLV thành đạo diễn, còn bàn thắng là cú twist khiến cả khán đài chết lặng.