Những dự án “vươn tầm thế giới”… rồi tan như bọt biển
Trong hơn hai thập kỷ qua, các nền bóng đá Đông Nam Á liên tục đặt ra những cột mốc táo bạo: Singapore với dự án “Goal 2010”, Thái Lan với kế hoạch dài hạn nhắm World Cup 2026 (khẩu hiệu “Come Together Towards 2026”), còn Indonesia gần nhất đặt mục tiêu World Cup 2026 sau hàng loạt cuộc cải tổ.
Thế nhưng, thực tế luôn phũ phàng hơn ước mơ.
Tại Jeddah sáng 12-10, Indonesia gục ngã 0-1 trước Iraq, chính thức bị loại khỏi vòng loại World Cup 2026. Theo Reuters và Arab News, đội bóng của HLV Patrick Kluivert đã “chơi nỗ lực nhưng bất lực trong khâu ghi bàn”, và khép lại hành trình “tốt nhất trong 20 năm, nhưng vẫn thiếu một bước để chạm tới tấm vé mơ ước”.
Ở Thái Lan, kế hoạch nhắm World Cup 2026 từng được quảng bá rầm rộ sau khi Thai League chuyên nghiệp hóa và đầu tư mạnh vào lứa cầu thủ tài năng như Chanathip, Theerathon. Tuy nhiên, “Voi chiến” chỉ dừng lại ở vòng loại cuối cùng khu vực châu Á năm 2018, rồi sa sút sau đó.
Còn Singapore – đội tiên phong với kế hoạch “Goal 2010” ra đời từ năm 1998 – từng hứa hẹn sẽ có “một thế hệ cầu thủ đủ tầm thế giới”. Hai thập kỷ sau, họ vẫn đang loay hoay ở nhóm trung bình Đông Nam Á.
Các dự án nối tiếp nhau ra đời và đổ vỡ, để lại cùng một bài học: tham vọng có thể vươn cao, nhưng nền tảng phát triển thì chưa theo kịp.
Nhập tịch – con đường ngắn nhưng không dẫn đến thành công
Sau khi thất bại với hướng đi đào tạo nội, nhiều quốc gia Đông Nam Á chọn cách “đi tắt” bằng chính sách nhập tịch. Indonesia, Malaysia và gần đây cả Philippines đều theo đuổi xu hướng này.
Indonesia hiện có hơn 10 cầu thủ sinh ra tại châu Âu – phần lớn gốc Hà Lan – trong đội hình dự vòng loại World Cup. Theo Reuters, họ không ghi nổi bàn thắng nào từ bóng sống trong các trận then chốt ở Jeddah. “Những cầu thủ nhập tịch mang đến sức mạnh thể hình, nhưng chưa đủ để thay đổi bản sắc lối chơi”, tờ báo nhận xét.
Malaysia thì thậm chí phải trả giá đắt. Đầu tháng 10, FIFA đã phạt Liên đoàn Bóng đá Malaysia (FAM) 350.000 franc Thụy Sĩ và treo giò 7 cầu thủ nhập tịch, sau khi phát hiện hồ sơ quốc tịch không hợp lệ. Vụ việc khiến dư luận trong nước nổi giận, còn đội tuyển rơi vào khủng hoảng niềm tin.
Thực tế cho thấy, nhập tịch không thể là giải pháp căn cơ. Nó có thể cải thiện sức mạnh tức thời, nhưng nếu không được gắn với triết lý đào tạo, hệ thống huấn luyện, và bản sắc lối chơi – thì chỉ tạo ra “đội tuyển lai tạp” thiếu gắn kết.
Những giới hạn về thể chất, tư duy, phẩm chất cầu thủ
Nhưng nếu không nhập tịch, và dựa hoàn toàn vào nội lực, bóng đá Đông Nam Á vẫn đối mặt với những giới hạn khách quan về thể chất, tư duy chơi bóng
Các nghiên cứu khoa học thể thao khu vực châu Á (AFC Technical Report 2023, Scientific Reports – Nature, 2024) cho thấy:
Thể chất: Cầu thủ Đông Nam Á trung bình thấp hơn 7–10 cm, chậm hơn 0,2–0,3 giây trong 30m nước rút, và thua thiệt 10–15% sức bền – sức mạnh so với cầu thủ châu Âu hoặc Tây Á.
Tư duy chiến thuật: Cầu thủ khu vực thường thiếu khả năng chuyển đổi trạng thái nhanh (từ phòng ngự sang tấn công), và ra quyết định chậm khi chịu áp lực pressing – điều được AFC gọi là “độ trễ nhận thức chiến thuật”.
Phẩm chất thi đấu: Nhiều đội vẫn chơi với tinh thần cảm xúc thay vì kỷ luật. Khi gặp đối thủ pressing tầm cao, lối chơi “đá ngắn – phối hợp trung lộ” nhanh chóng bị phá vỡ.
Nói cách khác, nội lực tự cường là cần, nhưng chưa đủ. Nếu không có một chương trình cải thiện đồng bộ – từ thể hình, tư duy, đến môi trường thi đấu – thì các đội bóng Đông Nam Á sẽ mãi bị giới hạn ở tầm vóc "Đông Nam Â" hoặc khá hơn là "Châu Á", dù khát vọng có lớn đến đâu.
Hàn Quốc, Nhật Bản và con đường bền vững
Trong khi Đông Nam Á vẫn đang tìm đường, Hàn Quốc và Nhật Bản đã xây xong nền móng vững chắc cho mình.
Nhật Bản kiên trì với triết lý “The Japan’s Way” – hệ thống đào tạo thống nhất từ U12 tới đội tuyển, dựa trên kỹ thuật, tư duy nhóm nhỏ và triết lý “tự học trong trận đấu”. Liên đoàn Bóng đá Nhật (JFA) còn đặt mục tiêu “vô địch World Cup trước năm 2050” và hiện đã có hơn 500 cầu thủ Nhật thi đấu tại châu Âu – nền tảng giúp họ liên tục vào vòng 16 đội tại các kỳ World Cup gần đây.
Hàn Quốc thì chọn hướng “Made in Korea” – nhấn mạnh kỷ luật, cường độ, và chuẩn hóa HLV nội. Hệ thống K-League được dùng như “phòng thí nghiệm chiến thuật”, giúp cầu thủ quen cường độ cao và áp lực chiến thuật từ sớm.
Điểm chung của cả hai: họ không chạy theo nhập tịch, mà tập trung nâng tầm chính con người mình. Họ chấp nhận đi chậm, nhưng đi chắc – đầu tư vào khoa học thể thao, giáo án thể lực, và xuất khẩu cầu thủ để nâng “IQ chiến thuật” qua môi trường châu Âu.
So với con đường ấy, Đông Nam Á vẫn ở vạch xuất phát: thiếu mô hình dài hạn, thiếu đồng bộ, và quá dễ hài lòng với thành tích ngắn hạn.
Thất bại của Indonesia tại Jeddah chỉ là một lát cắt, nhưng phản chiếu bức tranh thật của bóng đá Đông Nam Á: nhiều ước mơ, nhiều khẩu hiệu, nhưng thiếu hệ thống. Sau hơn 20 năm “nuôi mộng World Cup”, khu vực vẫn chưa vượt qua nổi chính mình – giữa ranh giới mong manh của tham vọng và ảo tưởng. Nếu muốn thay đổi, phải đi lại từ gốc, như cách Nhật và Hàn đã làm: đào tạo trẻ, xuất khẩu cầu thủ, cải thiện thể chất, tư duy và kỷ luật chiến thuật.