Áp lực dư luận sau mùa giải thành công
Kết thúc năm 2025 với vị trí số 1 thế giới và tám danh hiệu, Carlos Alcaraz không chỉ nhận được sự ngưỡng mộ mà còn vấp phải làn sóng chỉ trích khi công bố lịch thi đấu giao hữu dày đặc trong kỳ nghỉ. Nhiều người hâm mộ đặt câu hỏi về sự mâu thuẫn giữa việc anh từng lên tiếng về lịch ATP quá tải nhưng lại tiếp tục “cày” thêm các trận giao hữu để kiếm tiền. Thậm chí, cựu số 1 thế giới Jimmy Connors không ngần ngại mỉa mai: “Cuối năm xem Alcaraz đánh bao nhiêu trận biểu diễn. Mùa này đúng là mùa làm tiền. Kiếm từng đó rồi mà chưa đủ sao?”
Giao hữu không giống thi đấu chính thức
Trước làn sóng chỉ trích, Alcaraz đã lên tiếng giải thích trong một cuộc phỏng vấn với AP. Anh nhấn mạnh: “Tôi hiểu vì sao mọi người thắc mắc. Nhưng giao hữu khác hoàn toàn thi đấu chính thức. Ở giải ATP, bạn phải căng mình suốt một tuần rưỡi. Giao hữu chỉ là một ngày, tập ít, đánh một trận, không căng thẳng.” Đáng chú ý, Alcaraz còn tiết lộ anh tận dụng các trận giao hữu như một “phòng thí nghiệm chiến thuật”, nơi anh thử nghiệm những điều mới mẻ mà chưa có dịp áp dụng trong mùa giải.
Thực tế về khối lượng thi đấu của Alcaraz
Khi nhìn vào số liệu, tranh cãi càng trở nên thú vị. Năm 2025, Alcaraz chỉ tham dự 19 giải, ít hơn nhiều so với các tay vợt như Zverev (24 giải), Fritz (23 giải) hay Auger-Aliassime (28 giải). Tổng số trận của anh cũng không vượt trội so với các đối thủ top 20 khác. Điều này cho thấy, thực tế Alcaraz không phải là người “cày ải” nhiều nhất như dư luận nghĩ.
Bản chất mâu thuẫn: Lịch ATP hay giao hữu?
Vấn đề cốt lõi nằm ở chỗ: lịch ATP kéo dài gần 11 tháng, đòi hỏi các tay vợt phải bảo vệ thứ hạng liên tục, trong khi các trận giao hữu chỉ diễn ra trong một ngày, ít áp lực và mang lại lợi ích kinh tế. Alcaraz phản đối lịch ATP khắc nghiệt, chứ không phủ nhận giá trị của những trận giao hữu nhẹ nhàng, có kiểm soát. Sự lựa chọn của anh phản ánh một cách tiếp cận linh hoạt, cân bằng giữa chuyên môn, sức khỏe và tài chính.