Chờ anh trở về
Tôi đang thấy như anh của ngày xưa và anh cũng đã chấm dứt những mối quan hệ khác
Là người đã viết và chia sẻ bài "Yêu anh hơn bản thân mình", tôi rất cám ơn Bạn trẻ - cuộc sống cũng như các bạn độc giả đã đồng cảm và cho tôi lời khuyên. Các bạn à, tôi chia sẻ không phải vì muốn ai thông cảm cho những điều sai trái của mình hay muốn bêu xấu người tôi yêu mà vì tôi giấu kín trong lòng rất nhiều và tôi muốn sống thật với bản thân, thay vì tôi cứ ở đây cười nói nhiều để giấu đi nỗi đau và nỗi buồn.
Có lẽ chẳng nên cưỡng cầu, có lẽ không nên vương vấn, nhưng lại chẳng muốn buông tay…
Biết rằng chẳng nên nhung nhớ, biết rằng không nên chờ đợi, nhưng lại chẳng muốn ra đi…
Tôi cứ nghĩ sẽ cứ ở bên anh giúp anh vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, có thể ở bên an ủi và cổ vũ anh. Có thể nói cuộc đời của tôi không lúc nào cũng bình yên như bao người khác, tôi biết "muốn thấy cầu vồng thì phải biết chấp nhận những cơn mưa". Tôi không biết tại sao dì tôi và chú anh biết chúng tôi quen nhau, họ phản đối quyết liệt và tuyên bố nếu tôi không bỏ anh thì sẽ từ tôi. Tôi yêu anh không phải vì gia đình anh hay vì tiền bạc, vậy thì tại sao vì hai bên gia đình ghét nhau mà ép tôi như vậy. Tôi biết vì gia đình tôi đã nghe em họ của chúng tôi kể việc anh nói với tôi lúc chúng tôi gây nhau rằng "gia đình anh không hợp với gia đình tôi" nên càng không muốn tôi quen anh vì nghĩ anh xem thường tôi và gia đình tôi. Và tôi rất hiểu rõ anh là người như thế nào, tôi biết chắc rằng mọi người đang chửi tôi ngu và khờ dại tại sao lại cố chấp và yếu đuối như vậy, dù tôi sẽ không lấy anh và dù anh nói ra những lời đó mà sao tôi lại ngu ngốc vẫn tiếp tục quen anh mà không bỏ anh.
Chúng tôi quen nhau 2 năm trải qua rất nhiều khó khăn có thể nói anh đã ở bên tôi giúp tôi rất nhiều khi tôi bệnh nặng mà không bỏ tôi, vậy giờ đây tôi có thể bỏ anh sao khi tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều và khi anh đang gặp khó khăn. Khi anh là sinh viên, dù anh không nhiều tiền, không làm ra tiền, không mua cho tôi đồ đẹp, nhưng anh luôn bên tôi, luôn lo lắng và chăm sóc cho tôi dù tôi bị thương nhẹ thôi. Có lần anh chở tôi đi chơi về, tôi bị ba đánh và tôi gọi anh, anh nghe tôi khóc nhưng anh không hỏi gì mà chạy từ nhà anh 1 tiếng đồng hồ qua đón tôi, chỉ để ngồi hát chọc cho tôi vui. Với tôi anh là tất cả, là người tôi thần tượng vì anh rất chăm học và rất giỏi, là người luôn bảo vệ tôi, là người không bao giờ lừa dối hay nói xạo tôi bất cứ điều gì, là người tôi luôn an tâm khi ở bên anh, là động lực để tôi cố gắng, là người đầu tiên khiến trái tim tôi rung động nhưng bây giờ anh đã thay đổi rồi chỉ còn tôi yêu anh và cần anh. Dù những ngày lễ anh không tặng tôi quà nhưng tôi rất vui vì anh ở bên tôi, nhắn tin chúc tôi và tặng tôi bông hồng, anh không biết rằng chỉ cần anh ngồi bên tôi là tôi hạnh phúc rồi. Tôi nhớ những lúc qua nhà anh, tôi nấu những bữa cơm đơn giản và cùng nhau ăn, nhưng lại rất vui và hạnh phúc.
Nếu anh không thay đổi thì tôi sẽ không còn hối tiếc điều gì nữa (Ảnh minh họa)
Chúng ta đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, xem qua rất nhiều sách, uống qua nhiều loại rượu, nhưng lại chỉ yêu duy nhất một người.
Những thứ tốt đẹp thì không nên trải qua, bởi vì một khi đã trải qua thì không bao giờ quên được. Cho dù đã trở thành quá khứ, nhưng sẽ không ngừng dây dưa suốt kiếp. Lúc nào cũng đau khổ hoài niệm, khiến con tim quanh năm sa vào hồi ức, không chịu đối mặt với hiện tại. Những kỉ niệm đó tôi chưa hề quên và chưa bao giờ muốn quên.
Tôi luôn đang cố gắng đợi anh quay về, về với anh của ngày xưa. Vì tôi biết dòng đời, lòng người khó đoán và những khó khăn trong cuộc sống đã khiến anh thay đổi. Có lẽ anh đã không nhìn lại anh của bây giờ thật làm tôi thất vọng và càng làm tôi tiếc nuối về ngày xưa và nhớ anh của ngày xưa biết bao. Quay về đi anh chàng sinh viên của em...
Đôi lúc tôi biết chứ, tôi phải bỏ anh và làm lại từ đầu thì mới tốt đẹp và hạnh phúc, nhưng bây giờ tôi ở bên anh cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Anh có hiểu được rằng vì yêu anh tôi đang bị áp lực từ phía gia đình rất nhiều không? Tôi đã bị mẹ chửi rất nhiều, nhưng tôi biết anh cũng đang phải lo rất nhiều chuyện nên tôi cũng không muốn làm anh lo lắng. Tôi rất yêu gia đình mình dù bên ngoại hay bên nội, tôi biết rằng mẹ tôi yêu thương tôi rất nhiều, gia đình bên ngoại thương tôi nên mới nói như vậy. Cuộc sống của tôi cũng rất được ưu ái vì phải nói rằng tôi có những người thân, người bạn rất tuyệt vời luôn bên tôi dù tôi trong hoàn cảnh nào. Tôi biết tôi rất ích kỉ và cố chấp nhưng thật sự tôi muốn được sống theo chính mình và làm điều tôi muốn một lần dù tôi biết tôi sẽ có đau khổ nhưng còn hơn tôi sẽ hối hận.
Ai đó đã từng nói: Đau - tự nhiên sẽ buông. Có lẽ đúng là vậy. Nhưng buông tay, rồi sao nữa? Buông tay rồi sẽ kết thúc được một nỗi đau hay sẽ khiến cho những cơn đau khác cùng kéo về? Có biết bao người chờ đợi những cơn đau để buông tay rồi lại tiếc nuối? Và có bao nhiêu người tìm lại được bình yên sau những xót xa?
Trong vô vàn nỗi đau trên thế gian này, thì nỗi đau do chính người mình thương yêu gây ra có lẽ là nỗi đau dã man và tàn nhẫn nhất. Nó sẽ bắt ta phải trả thù, nhưng nó níu kéo lại cho ta nỗi nhung nhớ. Dằn vặt, bức bối, xót xa, đó là những cung bậc cảm xúc mà nó bắt bản thân ta phải chịu đựng…nhưng rồi tôi lại chọn cách tha thứ. Nếu anh không thay đổi thì tôi sẽ không còn hối tiếc điều gì nữa và không hối hận vì tôi sẽ rời xa anh mãi mãi.
Tôi không biết tại sao một tuần lễ nay anh lại thay đổi rất nhiều, anh thường xuyên quan tâm tôi hơn, nói chuyện với tôi nhiều hơn làm tôi đang thấy như anh của ngày xưa và anh cũng đã chấm dứt những mối quan hệ khác. Phải chăng anh đang trở về...