Bạn gái trao thân cho tình mới
Cô ấy gọi điện cho tôi khóc lóc và thú nhận rằng: "Em đã ngủ với anh ta rồi"
Cách đây hơn 3 năm, tôi có quen một người con gái. Cô ấy kém tôi 5 tuổi, cùng quê và học cùng trường cấp 3 với tôi. Chúng tôi tình cờ quen nhau khi cả hai đều thích viết blog. Lúc đó, hoàn cảnh gia đình tôi khá buồn. Bố tôi không may bị tai nạn giao thông và phải nằm bất động tại chỗ, mẹ và các anh của tôi rất buồn vì điều này. Tôi là con út nên cũng bị tâm lý khá nhiều: trầm tính hơn, ít tâm sự với mọi người và chỉ có một người bạn duy nhất là cái máy tính.
Tôi quen cô ấy qua mạng nhưng thực sự, tôi cũng muốn tìm hiểu về cô ấy ngoài đời (vì tôi có cảm tình với những người cùng quê và trong tôi cũng có suy nghĩ là tuổi tôi hợp với tuổi cô ấy).
Rồi tôi chủ động gặp mặt cô ấy ngoài đời (đó cũng là lần đầu tiên tôi và cô ấy hẹn nhau lên Hà Nội trên một chuyến đi). Cảm nhận ban đầu của tôi về cô ấy rất tốt, đó là một cô gái nhỏ nhắn, không xinh lắm nhưng rất có duyên và có một thân hình đẹp.
Tôi bắt đầu gọi điện và hẹn hò đi chơi với cô ấy. Rồi liên tục một tháng như thế, chúng tôi có cảm tình với nhau. Lúc đó tôi chỉ biết là dành tình cảm chân thành cho cô ấy mà không nghĩ gì cả.
Rồi chúng tôi có nhiều điều kiện gần gũi nhau hơn. Cô ấy ở một mình và tôi có cơ hội được gần cô ấy nhiều hơn, tuy nhiên chúng tôi cũng chỉ dành cho nhau ở ngưỡng giới hạn. Cô ấy nói với tôi rằng, muốn dâng hiến đời con gái của mình cho chồng trong đêm tân hôn nên không muốn vượt rào trước hôn nhân. Tôi cảm nhận cô ấy là một người con gái ngoan, tốt, không đi chơi nhiều và cũng chỉ dành thời gian cho học hành, công việc, gia đình nên tôi cũng tôn trọng ý kiến của cô ấy (vì tôi nghĩ cuối cùng gì chúng tôi cũng sẽ làm đám cưới với nhau). Tôi cũng không tiếp xúc với những người con gái khác và cũng không quan hệ linh tinh vớ vẩn ở ngoài. Tôi tự đặt ra quy tắc cho mình vì tôi muốn tôn trọng cô ấy và chỉ dành tình cảm cho cô ấy.
Chúng tôi đã có khoảng thời gian sống bên với nhau. Mọi người cũng có thể coi là sống thử cũng được, mặc dù tôi cũng có nhà của mình nhưng trong những lần đi công tác dài ngày, tôi thường xuyên ở nhà cô ấy vì tôi rất yêu và muốn được gần gũi người yêu mình.
Chúng tôi cũng có những lần cãi nhau, nhưng sau này tôi nghĩ lại thì những chuyện mâu thuẫn như thế là do cả hai đứa không tìm được điểm chung và chưa tạo được niềm tin cho nhau. Những lần như thế, cô ấy lại nói lời chia tay. Có những lúc, cô ấy nói rằng: "Em không có niềm tin vào anh và chưa bao giờ có ý định lập gia đình với anh cả". Cô ấy giải thích: "Em đến với anh chỉ vì cô đơn, vì không có ai ở bên cạnh thường xuyên và em cần một người chăm sóc quan tâm".... Tôi không muốn tin điều đó nên đã ra sức giải thích, làm lành.
Rồi khi mọi chuyện được giải quyết, chúng tôi lại hạnh phúc bên nhau như chưa có điều gì xảy ra. Nhưng có lẽ một điều sau này tôi mới nhận ra, đó là trong suốt thời gian gần 3 năm ở bên nhau, tôi luôn bị chứng tâm lý làm ảnh hưởng đến thái độ sống và suy nghĩ của mình, khiến tôi không bao giờ có được cảm giác an tâm khi ở bên cô ấy.
Có những lần tôi tự hỏi mình, phải chăng tôi yêu cô ấy vì cô ấy hấp dẫn, có điều kiện tốt nên tôi dốc lòng làm mọi thứ mà quên mất một điều rằng, cô ấy không thực lòng quan tâm, yêu thương mình? Mặc dù gia đình tôi cũng có điều kiện nhưng hoàn cảnh gia đình (bố tôi bị bất động, anh tôi phải vào tù) khiến tôi không tạo được niềm tin cho cô ấy.
Những lần cô ấy chủ động chia tay, cô ấy luôn đưa ra lý do rằng: "Em không tin tưởng vào tương lai của anh". Dù tôi đã có nhà riêng, có một công việc tốt, ổn định và ngoại hình cũng rất đẹp trai... nhưng dường như, tôi vẫn chưa thực sự tạo được niềm tin cho cô ấy.
Những lần nghĩ về chuyện đó, tôi cảm giác rất buồn và thất vọng. Tôi không biết phải làm gì để có thể cứu vãn được tình cảm của mình sau những lần mâu thuẫn. Và mối quan hệ của chúng tôi cứ như thế... càng ngày càng nhạt dần...
Rồi trong một lần tình cờ, tôi phát hiện ra cô ấy hẹn hò với người con trai khác. Khi mọi chuyện vỡ lỡ, cô ấy gọi điện dứt khoát nói lời chia tay và "không muốn gặp lại anh nữa". Dù tôi đã cầu xin, đã nhắn tin, gọi điện cho cô ấy cả ngày lẫn đêm... nhưng cô ấy vẫn một mực không thay đổi quyết định.
Dù người yêu không chịu gặp mặt nhưng tôi vẫn không thể từ bỏ mọi thứ dễ dàng như vậy. Tôi âm thầm tìm hiểu xem người con trai kia có lý lịch như thế nào? Và vì sao cô ấy lại có thể dễ dàng chia tay mối tình suốt 3 năm để bắt đầu với một người con trai mới quen biết?
Khi có cơ hội gặp gỡ người kia, tôi thực sự rất thất vọng vì sự lựa chọn của cô ấy. Theo cảm quan của tôi thì anh chàng kia tuy có đẹp mã, có tài năng kinh doanh, biết nhiều sở thích và biết cách tạo niềm vui cho bạn gái tôi... nhưng dường như anh ta đến với cô ấy là có mục đích, chứ không phải vì tình yêu.
Tôi đã chủ động đến gặp anh ta, đề nghị được nói chuyện với mục đích: Đừng có xen vào chuyện tình cảm của hai chúng tôi. Nhưng anh ra thẳng thừng từ chối cuộc nói chuyện, rồi vội vàng kéo tay cô ấy về trước sự thẫn thờ của tôi.
Có lẽ tình yêu trong tôi với cô ấy chưa đủ lớn (Ảnh minh họa)
Tôi đã gặp mặt bạn gái tôi và nói rằng, cảm nhận của tôi với người kia là không tốt và không phù hợp với em đâu. Vì người ta xuất xứ khác hoàn cảnh nhà em, sống bươn trải từ nhỏ, có kinh nghiệm xã hội nhiều nên chỉ muốn lợi dụng em thôi. Ngoại hình là một chuyện nhưng nhiều khi ngoại hình và lời nói đánh lừa cảm giác của con gái. Cô ấy tỏ ra không quan tâm và khinh thường lời nói của tôi. Cô ấy còn nói rằng: "Em thương anh ấy vì anh ấy xuất thân trong gia đình nghèo nhưng có ý chí trong sự nghiệp". Thực sự về khoản này, tôi kém hơn anh ta thật. Nhưng tôi nói rằng điều đó tôi có thể làm được trong tương lại nếu tôi có niềm tin.
Bố mẹ cô ấy biết chuyện này và cũng ra sức phản đối vì họ là người có trải nghiệm, có con mắt và cũng đã va chạm xã hội nên họ cũng cảm nhận không tốt về anh chàng đó. Nhưng cô ấy vẫn không nghe, bất chấp mọi lời cấm đoán của bố mẹ để lao vào mối quan hệ đó.
Tôi rất buồn nhưng không làm gì được vì tôi biết người con gái tôi thương đã dành tình cảm cho người kia. Tôi chỉ biết âm thầm dõi theo những bước đi của cô ấy, dù trong lòng rất đau khổ...
Rồi một lần, cô ấy chủ động gọi điện cho tôi và thú nhận rằng: "Em đã quan hệ với người đó"; "Bọn em đã ngủ với nhau rất nhiều lần"... Lúc đó, tôi sụp đổ hoàn toàn và cảm giác mọi thứ trên đời không còn ý nghĩa gì nữa. Có lẽ cũng vì tình yêu tôi dành cho cô ấy quá nhiều nên tôi đã không thể giữ được bình tĩnh khi nghe được tin "trời đánh" đó.
Chúng tôi yêu nhau ba năm nhưng tôi vẫn luôn giữ gìn cho cô ấy... vậy mà anh chàng kia, chỉ quen bạn gái tôi được một tháng nhưng đã lợi dụng sự non nớt đó để chiếm đoạt đời con gái của cô ấy. Tôi không biết làm gì, cũng chẳng biết nên khuyên cô ấy như thế nào... có lẽ,c ũng chỉ vì bạn tôi quá bồng bột, không làm chủ được cảm xúc nên mới xảy ra sự việc đáng tiếc ấy.
Rồi cũng chính cô ấy đã chủ động nói lời chia tay với anh ta. Đấy là một mối quan hệ chóng vánh... chẳng để lại trong anh ta cảm xúc gì, còn bạn gái tôi phải ôm một vết thương quá lớn sau va vấp đó.
Khi mọi chuyện đã qua, cô ấy cảm thấy rất buồn và ân hận. Tôi cũng bận rộn nên không có thời gian gặp cô ấy nữa. Cứ mỗi lần nghĩ lại những chuyện cũ, tôi cảm thấy rất đau... vì mọi thứ mình làm không chu đáo nên mới xảy ra chuyện đáng buồn đó. Nhưng cảm giác nhớ nhung lại khiến tôi tìm cách liên lạc và tìm lại mối quan hệ với cô ấy. Cô ấy nói cảm thấy xấu hổ không muốn gặp lại tôi. Tôi đã nói rằng, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện để làm lại tất cả... và cô ấy cũng đã tin tôi.
Nhưng thực sự khi buồn, tôi vẫn nghĩ lại điều đau đớn xảy ra với mình. Một cảm giác ích kỷ xâm chiếm tâm can tôi không có lối thoát. Tôi vẫn yêu khuôn mặt ấy, đôi mắt đẹp, những kỉ niệm trải qua của hai đứa, hình ảnh nhỉ nhảnh của cô ấy. Một cảm giác hạnh phúc, đau khổ lẫn lộn...
Một thời gian dài tôi bế tắc và mệt mỏi. Chúng tôi cũng giận hờn và không gặp nhau nữa. Cô ấy nói với tôi rằng: Nếu anh bỏ qua được mọi chuyện thì hai đứa sẽ làm lại từ đầu và xin anh đừng bao giờ nhắc đến chuyện cũ nữa. Tôi đã đồng ý và tìm cách thỏa hiệp trái tim mình.
Có những lúc, tôi cũng muốn tìm hiểu bạn gái khác - có lẽ lúc này tôi không yêu bạn gái cũ tôi nữa, nhưng những đau đớn trong tôi làm cho rất khó tạo dựng mối quan hệ mới. Và cũng bởi vì một điều, khi tìm hiểu bạn gái khác, tôi đem so sánh với bạn cũ của tôi và thấy cô ấy có nhiều ưu điểm tốt hơn.
Hiện giờ, tôi muốn tâm hồn mình được thanh thản, ít nghĩ về chuyện buồn hơn. Cô ấy cũng có những hành động quan tâm, chăm sóc cho tôi nhiều hơn. Nhưng tôi vẫn chưa dám nghĩ đến tương lai phía trước. Có lẽ tình yêu trong tôi dành cho cô ấy đã không còn như ngày xưa nữa...
Tôi phải làm sao để có thể cư xử nhẹ nhàng trong mối quan hệ này? Thực lòng tôi rất thương cô ấy vì cô ấy là người có tính sĩ diện cao. Tôi sợ rằng nếu hai đứa không đến được với nhau, cô ấy lấy người khác thì sẽ không được hạnh phúc... vì bản thân cô ấy là một người sống khép kín, ít bạn bè và cũng ít chia sẻ, tâm sự.
Đôi lúc tôi nghĩ rằng, người tính không bằng trời tính, mọi chuyện có ra sao cũng mặc kệ. Đến khi lập gia đình và có con cái, mọi thứ sẽ thay đổi và tôi sẽ không bị ám ảnh bởi những chuyện đau lòng đó nữa...
Dù mong muốn mọi chuyện sẽ trôi qua một cách nhẹ nhàng... nhưng cứ nhìn thấy cô ấy, những hình ảnh đau đớn kia lại xâm chiếm tâm can tôi. Thực lòng... tôi không thể nào gạt bỏ được những hình ảnh đó ra khỏi đầu mình một cách dễ dàng.