Trước Nepal, đội tuyển Việt Nam thắng 1-0 – một kết quả đúng nhưng chưa đủ. Hiệp 1 mang lại hy vọng về sức sống mới, còn hiệp 2 lại phơi bày những điểm yếu quen thuộc: dứt điểm kém, hàng thủ sai sót và nhịp chơi thiếu ổn định. Một trận đấu chia đôi làm hai nửa cảm xúc – tươi sáng rồi chùng xuống.
Hiệp 1: Làn gió trẻ trung thổi bùng hy vọng
So với trận thắng Nepal 3-1 tuần trước, Việt Nam ra sân với nhiều gương mặt trẻ: Hiểu Minh, Thanh Nhàn, Trung Kiên – những cầu thủ nổi bật ở U23 Đông Nam Á gần đây. Và ngay lập tức, sức trẻ ấy tạo nên làn gió mới.
Phút thứ 5, từ quả phạt góc bên trái của Tiến Anh, Hiểu Minh bật cao đánh đầu, bóng chạm hậu vệ Suman Shrestha đổi hướng bay vào lưới. Bàn mở tỷ số đến từ “miếng đánh” đã trở thành thương hiệu của các đội trẻ Việt Nam – minh chứng cho sự kế thừa rõ rệt trong cách huấn luyện.
Sau bàn thắng, Việt Nam tiếp tục chơi mạch lạc và giàu ý tưởng. Các pha phối hợp nhanh, ít chạm, pressing chủ động khiến Nepal hầu như không thoát được bóng.
Tiến Linh sút dội cột từ cự ly 20m (10’).
Thanh Nhàn băng xuống đối mặt nhưng bị vũng nước cản bóng (12’).
Văn Vĩ hai lần bỏ lỡ cận thành (20’, 28’).
Thanh Nhàn lại đưa bóng dội cột lần hai ở phút 30.
Hiệp 1 khép lại với tỷ số 1-0, nhưng thế trận cho thấy một Việt Nam tươi trẻ, tốc độ, phối hợp mạch lạc – hình ảnh khiến người hâm mộ tin vào sự đổi thay thật sự.
Hiệp 2: Nhịp rơi, lỗi cũ trở lại
Ngay đầu hiệp 2, Đức Chiến vào thay Hoàng Đức, nhưng thay đổi này dường như làm mất nhịp kiểm soát tuyến giữa. Nepal đẩy cao đội hình, buộc Việt Nam phải lùi sâu.
65’: Việt Nam có 9 cú dứt điểm, Nepal chưa có lần nào, nhưng không bàn thắng.
70’: Đức Chiến sút xa chệch cột.
75’: Đình Bắc sút góc gần, bóng dội mép trong cột dọc bật ra – lần thứ ba Việt Nam bị cột gỗ từ chối bàn thắng.
85’: Tình huống suýt thua – hậu vệ Việt Nam phá trượt, để tiền đạo Henjan thoát xuống đối mặt Trung Kiên, may mắn là cú đá đi vọt xà.
Thống kê cho thấy Việt Nam dứt điểm vượt trội đối thủ, nhưng vẫn chỉ có 1 bàn thắng nhờ phản lưới. Con số phơi bày rõ căn bệnh cố hữu: hiệu quả dứt điểm quá thấp. Khi hàng công không tận dụng được cơ hội, mọi ưu thế chiến thuật trở nên vô nghĩa.
Dứt điểm – căn bệnh chưa có thuốc chữa
Trước một đối thủ yếu hơn hẳn, Việt Nam tạo ra nhiều cơ hội nhưng không thể “kết liễu” trận đấu. Cầu thủ dứt điểm vội vàng, thiếu chính xác hoặc chọn giải pháp sai thời điểm. Nhiều cú sút chỉ tạo tiếng thở dài – bóng bật cột, trượt chân, hoặc đi chệch khung thành trong gang tấc.
Sự thiếu hiệu quả của tuyến trên khiến toàn đội đánh mất sự tự tin. Khi bàn thắng không đến, tâm lý cầu thủ bắt đầu chùng xuống, dẫn tới hàng loạt sai sót trong phòng ngự.
Hàng thủ: vẫn mong manh dù không thực sự chịu áp lực lớn
Dù Nepal chỉ phản công thưa thớt, mỗi lần họ tăng tốc, hàng thủ Việt Nam lại chao đảo. Pha chặn bóng hụt phút 85 là điển hình cho sự thiếu tập trung. Cặp trung vệ và hậu vệ biên vẫn để lộ khoảng trống sau lưng khi đội hình dâng cao, tạo cơ hội cho đối thủ phản đòn.
Đó không phải lỗi cá nhân, mà là hệ quả của việc không giữ được cự ly đội hình và thiếu người che chắn tuyến hai khi chuyển trạng thái. Sai sót ấy từng xuất hiện trong nhiều trận trước, và nay lại lặp lại.
Hai bộ mặt, một bài toán lớn
Đội tuyển Việt Nam hiệp 1 khiến người xem hứng khởi: trẻ trung, tốc độ, mạch lạc. Nhưng sang hiệp 2, vẫn là những gương mặt ấy – lại chơi rời rạc, mất kiểm soát và thiếu bản lĩnh.
Sự chênh lệch giữa hai hiệp phản ánh vấn đề chưa mới: đội tuyển chưa có bản lĩnh và sự ổn định trong 90 phút. Một đội bóng muốn tiến xa không thể chỉ chơi hay trong 45 phút đầu tiên.