Tôi rất hay nghi ngờ anh
Tôi đã tha thứ cho anh nhưng trong lòng tôi niềm tin đã bị tổn thương rất nhiều.
Chúng tôi yêu nhau là thế vậy mà chỉ cần một chốc lát mọi chuyện thay đổi 180 độ. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra nữa.
Tôi và anh cùng quê, biết nhau hơn 10 năm do học chung trường trước khi yêu. Tôi là sinh viên năm cuối còn anh thì năm sau mới ra trường. Lúc đó gia đình có chuyện buồn, tôi đã không thể chia sẻ với ai nhưng thật may mắn cho tôi là anh đã đến đúng lúc tôi cần. Vì thế, tôi yêu anh hơn cả chính bản thân mình, có chuyện gì tôi cũng chia sẻ với anh. Khi tôi buồn hay khóc vì điều gì anh đều ở bên tôi để vỗ về. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã mang anh đến với tôi. Tôi thật sự hạnh phúc và muốn giành cả cuộc đời này bên anh. Chúng tôi yêu nhau và nghĩ đến một mái ấm gia đình sau khi cả hai cùng có công việc ổn định.
Ra trường, tôi về quê công tác còn anh ở lại thành phố. Tôi rất buồn vì không được ở gần anh, không được nhõng nhẽo anh hàng ngày nữa. Về quê rồi tôi sẽ phải tự lo cho bản thân nhiều hơn. Sẽ khó lắm vì tôi quen được anh chiều chuộng rồi.
Khoảng cách và những khó khăn về tài chính không thể ngăn cản tình yêu của chúng tôi. Anh đều đặn về thăm tôi và mỗi lần đó chúng tôi dành toàn bộ thời gian cho nhau. Chúng tôi cùng nhau lên kế hoạch xin việc của tôi về nơi anh công tác và tính chuyện cưới xin vì bố mẹ hai bên giục lắm rồi.
Cho đến một ngày tôi bỗng nhận ra anh dạo này ít lên thăm tôi, ít gọi điện cho tôi, cũng không gọi lại cho tôi khi có cuộc gọi nhỡ của tôi, thậm chí anh còn quên không gọi lại cho tôi khi anh hết bận việc. Và điều quan trọng nhất là anh không còn nhắn cho tôi những tin nhắn lãng mạn. Trước kia chúng tôi có thể nói chuyện với nhau hàng tiếng đồng hồ mà không thấy chán thì bây giờ những cuộc điện thoại thường diễn ra nhanh chóng, tẻ nhạt và khi tôi hỏi thì anh bảo chẳng có chuyện gì để nói cả, anh bận bao nhiêu việc…
Một ngày nọ tôi quyết định ra thăm anh. Thay vì gương mặt hân hoan như mọi lần vẫn đi đón tôi, anh im lặng và không nói gì suốt quãng đường hai đứa về xóm trọ. Tôi không biết gì, vẫn cười nói hồn nhiên và nói đủ thứ chuyện. Tôi vui quá mà. Hai tháng không gặp nhau khỏi phải nói tôi nhớ anh biết chừng nào. Và ngày hôm đó cũng là ngày mà anh nói cho tôi biết sự thật. Anh xin lỗi tôi nhưng điều đó với tôi không quan trọng nữa. Thì ra bấy lâu nay anh lạnh nhạt với tôi vì anh đang vui vẻ bên người khác. Vậy mà trong số lần ít ỏi anh lên thăm tôi, anh vẫn gần gũi, vẫn tỏ ra vui vẻ với tôi như không có chuyện gì hết. Nếu tôi không ra, anh định giấu tôi đến khi nào nữa. Anh nói với tôi rằng, tại chúng tôi ở xa nhau quá trong khi cô ấy và anh làm cùng cơ quan và ở cùng xóm trọ, tại cô ấy khiêu khích anh, tại anh nghĩ nếu em về quê thì thật phí cho em quá, và nhiều lý do vớ vẩn khác nữa.
Tôi thực sự bế tắc và không biết phải làm thế nào nữa (Ảnh minh họa)
Tôi không muốn nghe tất cả những điều đó, nhưng lúc đó thay vì tát cho anh một cái tôi lại gục đầu vào vai anh mà khóc. Tôi đã không hiểu tại sao chuyện này lại có thể xảy ra với chúng tôi. Bởi dù xa nhau nhưng tôi lúc nào cũng tin tưởng anh, có chết tôi cũng không tin rằng anh có thể phản bội tôi. Không có lý do nào để anh đối xử với tôi như vậy cả bởi tôi chẳng làm gì quá đáng với anh. Thậm chí chính anh còn thừa nhận rằng, cô ấy chẳng có điểm gì hơn tôi cả ngoại trừ việc cô ấy làm chung cơ quan với anh. Thế đấy, trong chốc lát mọi đau khổ đổ ập lên đầu tôi. Cô gái ấy cũng có người yêu, người yêu cô ấy cũng ở xa như tôi, họ cũng cùng quê với nhau nữa. Cô ấy biết mọi chuyện của tôi và anh. Cô ấy biết chuyện chúng tôi sắp cưới nữa. Cô ấy biết nhiều thế vì trước đó cô ấy từng nói có tình cảm với anh nhưng anh chỉ nhận cô ấy là em kết nghĩa thôi. Vậy mà thay vì hiểu cho hoàn cảnh của tôi cô ấy lại cố tình chen vào giữa chúng tôi khiến mọi chuyện trở nên rối rắm như thế. Tôi và người yêu của cô ấy đã đau khổ vô cùng.
Ngay cả khi anh ấy đã nói cho cô ấy quyết định của anh ấy rằng chúng tôi sẽ quay lại với nhau, cô ấy đã chuyển về quê để chuẩn bị làm đám cưới với người yêu của cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn không buông tha cho chúng tôi. Mối quan hệ của chúng tôi xấu đi rất nhiều khi cô ấy chuẩn bị cưới vì trước ngày cười một tuần cô ấy sang gặp anh ấy nói rằng nếu bây giờ anh thay đổi quyết định, cô ấy sẽ huỷ đám cưới. Và sau khi cô ấy lấy chồng rồi, cô ấy vẫn cố tình làm cho tôi phải đau khổ bằng cách liên lạc với người yêu của tôi, nói chuyện với anh ấy, tìm cách gặp anh ấy, cố tình để tôi biết họ đang gặp nhau...
Tôi thực sự không còn chút lòng tin nào với người yêu của mình nữa. Bởi việc anh gặp cô ấy và vẫn tiếp tục nói chuyện với cô ấy mà quên mất tôi đang đau khổ một mình ở xa. Tôi không làm gì để anh đối xử với tôi như thế. Vậy mà thay vì xin lỗi tôi vì những việc anh đã làm và bù đắp cho những thiệt thòi của tôi thì chỉ cần cô ấy alô, anh sẵn sàng động viên cô ấy.
Tôi thực sự không biết phải làm gì lúc này nữa bởi ngày cưới đang đến gần. Trước kia chúng tôi cùng nhau đưa ra bao nhiêu ý tưởng cho ngày cưới thì bây giờ chuyện đó dường như chẳng quan trọng nữa bởi anh còn tâm trí đâu mà thực hiện nữa. Anh còn đang bận an ủi, động viên cô gái đó mà, thế nên tôi tủi thân vô cùng. Tôi đã khóc rất nhiều, khóc suốt, khóc ngay cả khi đi xe và lúc ngồi làm việc trên cơ quan. Trong thâm tâm tôi chỉ ước giá mà tôi có thể mạnh mẽ hơn, giá mà tôi có thể chửi anh có lẽ tôi sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn. Tôi đã từng nghĩ đến cái chết nhưng tôi không thể làm được. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, bố mẹ tôi chắc không thể sống nổi. Bố mẹ tôi đã đau lắm rồi. Tôi là chỗ dựa còn lại của bố mẹ, vì thế tôi đành chấp nhận im lặng coi như không có gì. Ở quê tôi, một chuyện bé bằng hạt thóc cả làng cả xã đều biết, nên nếu giữa tôi và anh có xảy ra chuyện gì bố mẹ tôi sẽ chẳng biết giấu mặt đi đâu cả. Tôi bế tắc quá. Tôi tha thứ cho anh nhưng quả thực trong lòng tôi niềm tin và rất nhiều thứ đã bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi có nói cho anh biết điều này nhưng dường như con trai họ vô tâm và ích kỷ lắm, anh chẳng hiểu được điều đó thì phải. Điều mà tôi sợ nhất bây giờ là tôi rất hay nghi ngờ anh.
Tôi thực sự bế tắc và không biết phải làm thế nào nữa. Mong mọi người cho tôi một vài lời khuyên. Đã có lần tôi định kể cho mấy đứa bạn thân của tôi nghe, nhưng tôi đã không làm được, tôi sợ, tôi không biết nữa.
Thanhthanh