Tôi cô đơn độc bước để kiếm tìm

Sự kiện: Tâm sự blog radio

14 năm tôi lang thang rong ruổi đi tìm và hoàn thiện những ước mơ của mình.

Tôi vẫn cứ lang thang như thế 14 năm cho khát vọng của riêng mình, những ước mơ nho nhỏ cùng giấc mơ to to… trên những con đường rong ruổi ấy tôi cũng tìm được chúng cho mình.

Có những nụ cười mãn nguyện, những tiếc nuối vu vơ…và buồn vui trong lòng thì cũng giống như cuộc sống thôi, ai chẳng vậy!

Tỉnh giấc khi nắng đã lên đến đỉnh đầu hoặc mắt vẫn cứ trong veo khi đồng hồ nhà hàng xóm thong thả điểm 4 tiếng chuông báo hiệu một ngày mới… đó là cuộc sống mà tôi thật sự không muốn tồn tại theo như cái thời gian biểu của tôi.

Tôi cô đơn độc bước để kiếm tìm - 1

Tôi độc bước không phải tôi cô đơn, mà tôi độc bước để tôi kiếm tìm (Ảnh minh họa)

Thời gian biểu mà tôi thật sự mong muốn áp dụng cho cuộc sống của mình là: sáng 5h dậy, chạy nhẹ vòng quanh công viên 6h về nhà ăn sáng cùng vợ, rồi 7h30 sẽ ra khỏi nhà đưa vợ đến công ty rồi bắt đầu bắt tay vào làm việc của mình. Chiều 17h30 tan sở đến công ty đón vợ về cùng vợ chuẩn bị bữa cơm tối quây quần hạnh phúc. 20h30 – 21h30 chạy nhẹ cùng vợ vài vòng quanh công viên, rồi sẽ về đi ngủ lúc 22h00… cuối tuần là những lúc tụ tập các gia đình bạn bè hoặc về thăm gia đình nội ngoại. Đây là thời gian biểu mà tôi luôn mong ước lập ra cho mình… đơn giản thế mà sao với tôi để thực hiện lại không hề dễ dàng chút nào.

14 năm lang thang rong ruổi đi tìm và hoàn thiện những ước mơ của mình, tôi đã gặp biết bao nhiêu người trên con đường ấy, họ đã đi cùng tôi một đoạn đường có khi gần, nhưng cũng có khi rất xa… rồi để một lúc nào đó họ dừng lại với những lý do của riêng mình… và rồi tôi lại độc bước.

Buồn ư? Có chứ! Những sự chia tay với bất kỳ ai trên con đường ấy đều để lại trong tôi những khoảng trống chơi vơi.

Người ta nói đàn ông không nặng tình cảm như đàn bà. Điều này tôi sẽ phản đối, chỉ là đàn ông khác đàn bà họ thường cất nỗi buồn của mình vào tận sâu trong trái tim. Và họ đối mặt với nỗi buồn ấy bằng lý trí…nhưng để rồi một lúc nào đấy họ phải bắt buộc đối diện với chính mình, họ sẽ lôi cái nỗi buồn ấy ra để mà nhấm nháp… và cũng sẽ khóc, ngạc nhiên không? Và đó cũng là một cách thả lỏng mình. Nhưng họ sẽ lau ngay những giọt nước mắt ấy đi rồi lại cắm cúi bước tiếp. Họ không muốn ai thấy được giọt nước mắt của họ, nhưng lại muốn khóc bên cạnh người mà họ yêu thương…

Tôi cũng đã từng được chia sẻ với người tôi yêu thương những giọt nước mắt của mình và tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc vì điều đó. Nhưng cuộc sống vẫn có những lý lẽ của nó, và tôi lại độc bước…

Có thể hiện tại, bạn cũng như tôi, vẫn phải thang thang trên con đường cô độc một mình, hoặc có thể bạn cũng đã có một nơi sâu kín để chia sẻ giọt nước mắt của mình… Hãy chân trọng nhé từng khoảng thời gian mình đã đi qua, dẫu có thể chưa cho bạn những hài lòng, dẫu có thể chưa là điều bạn mong đợi.

Đừng thất vọng nhé, hãy cố gắng độc bước, độc bước để rồi bạn sẽ tìm được cho mình nơi mà bạn có thể hồn nhiên để những giọt nước mắt của mình tuôn rơi…

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Hieu Minh ([Tên nguồn])
Tâm sự blog radio Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN