Thư tình: Bạn cũ
Tất cả những kí ức đã in sâu vào trong tâm khảm của mình và sẽ theo mình suốt cuộc đời này.
Đã hơn nữa năm rồi Sơn nhỉ, kể từ ngày gặp bạn ở trường Quốc Học lúc đi lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, bây giờ bạn như thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ! Thật xin lỗi vì không chúc mừng bạn khi bạn đậu Đại Học được. Thời tiết trong TPHCM chắc không lạnh đúng không, còn ở Huế lúc này thì trời đang se lạnh, mưa triền miên thật đậm chất Huế.
Vậy là 3 năm cấp III đã qua chỉ như một giấc mơ vậy, mỗi người mơ một kiểu, có thể là vui, cũng có thể là buồn nhưng điều quan trọng là mỗi người trong chúng ta tìm được lý tưởng cho riêng mình để bước tiếp trên con đường mình đã chọn... Dòng sông Hương vẫn cứ lặng lờ chảy trôi, khi những chiếc lá bàng cuối cùng cũng đã rụng xuống, khi thảm cỏ xanh biếc đã úa màu thì lòng mình lại dấy lên một cảm xúc lạ. Có lẽ lần đầu tiên mình gặp bạn thì thật sự mình không nhớ nữa rồi, nhưng mà mình sẽ không bao giờ quên những lúc bạn nói chuyện cùng mình trước mỗi giờ thể dục, làm cặp với mình trong những khi đánh bóng chuyền học thể dục, dịch mỗi bài tiếng Anh để mình lên đối phó với thầy Tưởng và cuối cùng mình cũng đã dành được điểm 8-điểm Anh cao nhất của mình trong suốt 3 năm cấp III. Thật sự cảm ơn bạn! Mình cũng sẽ không bao giờ quên những lúc đi thư viện mượn sách cùng bạn lúc đó thật sự rất vui mặc dù hậu quả là lúc nào cũng vào lớp trễ. Hay lúc bạn rủ mình lên tháp chuông chơi trong khi đi cắm trại ở đền Huyền Trân năm lớp 10 thì thật sự chẳng có gì bằng nữa. Có lẽ đó là những kỉ niệm tươi đẹp nhất trong suốt thời phổ thông của mình, tất cả những kí ức đó đã in sâu vào trong tâm khảm của mình và nó sẽ theo mình suốt cả cuộc đời này.
Nếu sau này có dịp gặp lại nhau thì hãy mỉm cười với mình một cái để mình biết rằng mình đã có một người bạn (Ảnh minh họa)
Ngôi trường hồng vẫn nằm đó, những thảm rêu xanh đã phủ kín suốt hơn trăm năm nay, hai hàng điệp anh đào không biết từ bao giờ đã trở thành những chứng nhân cho mỗi cuộc hội ngộ để rồi lại chia tay trong nước mắt, trong nỗi buồn mà bất kì ai đã từng đứng dưới đó đều có thể cảm nhận được. "A! Hoa đã nở" - Câu nói thật ngây thơ trong sáng đúng không Sơn, nhưng giờ nghĩ lại thì mình thấy thật buồn. Suốt 3 năm cấp III thì khi mỗi độ xuân về thì mình lại mong chờ hoa nở nhưng mình lại chẳng giữ lấy nổi một cánh để làm kỉ niệm cả, tất cả là chỉ để ngắm chứ không chạm vào được. Cơn mưa mùa hạ cuối cùng cũng đã xóa tan tất cả, những tia nắng vàng hắt hiu bên thềm cửa sổ, trải rộng ra trên con đường quen thuộc, phủ lên trên những bông phượng vỉ đỏ rực, bao trùm toàn sân trường và mình đã cảm thấy thật xao xuyến trong buổi lễ chia tay hôm đó, lúc ấy qúa sôi động mình cứ tưởng tất cả mọi người sẻ rất vui và không ai sẽ khóc cả nhưng mình đã lầm, đằng sau những tiếng nhạc vui tươi kia, đằng sau những tiếng hò hét thì vẫn có người khóc. Và sau đó lớp mình củng khóc, khóc rất nhiều. Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua đi, nó chỉ để lại một chút tàn dư rất nhỏ nhưng không bao giờ xóa nhòa được.
Dù thế nào đi chăng nữa thì sự thật vẫn là sự thật, sự thật là chúng ta đã không còn là học sinh cấp III nữa, không còn là học sinh của trường Quốc Học mà thay vào đó là cựu học sinh, không còn học chung cùng lớp mà là đã từng học chung cùng lớp, không còn đứng dưới cùng một mái trường mà là đã từng đứng dưới cùng một mái trường. Tất cả chỉ là đã từng, đã từng và đã từng mà thôi nhưng không sao, chính vì đã từng như thế mới có kỉ niệm, mới có thời học sinh, chúng ta mới quen nhau, mới trở thành bạn.
Cuối cùng chúc Sơn thật vui vẻ và hạnh phúc, đạt được nhiều thành công trong học tập và sự nghiệp sau này, luôn vững tin trên con đường mình đã chọn. Và nếu sau này có dịp gặp lại nhau thì hãy mỉm cười với mình một cái để mình biết rằng mình đã có một người bạn.
***
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, những BÀI THƠ do bạn viết về những người thân yêu và gửi cho chúng tôi tại địa chỉ: tamsu.24h@24h.com.vn - 24H sẽ đăng bài của bạn trong thời gian sớm nhất!