Sự bao dung
Ngày biết vợ anh ngoại tình, bạn bè xúi anh bỏ chị...
Thành mở công ty. Công việc ngày càng nhiều, nó cuốn anh xa dần gia đình. Ban đầu là những cuộc đi xa vài ngày xem mối lái, sau đó là những buổi hẹn hò đối tác chén chú chén anh. Anh chỉ trở về nhà khi thân xác mệt rũ và thèm ngủ.
Nhưng anh không phải là người bê tha. Anh vắt kiệt sức làm việc chỉ mong vợ và con có cuộc sống thoải mái. Bao nhiêu tiền làm ra anh đưa vợ giữ cả, thậm chí chị Hằng còn phải lén lút đút tiền vào ví cho chồng.
“Anh còn bao nhiêu cái hẹn bất ngờ, bao nhiêu những phát sinh trên đường đi, không có tiền thật xấu hổ”, chị nghĩ thế.
Ai nhìn vào cũng nghĩ gia đình chị thật hạnh phúc. Anh giỏi giang, chị biết vun vén, đứa con xinh như công chúa. Chỉ chị mới biết hạnh phúc ấy không trọn vẹn.
Tối nào anh cũng về nhà rất muộn, thậm chí đôi khi không kịp đánh răng, anh đã lăn ra ngủ đầy mệt nhọc, mặc chị vợ thao thức trằn trọc cả đêm.
Tại sao chị phải chịu đựng "cơn đói" cồn cào ruột gan hết ngày này qua tháng nọ, trong khi "đồ ăn" ê hề xung quanh? Chị không quá xấu, lại có một công việc khá tốt, nghĩa là chưa từng ăn bám anh.
Một công việc đều đặn ngày tám tiếng. Hết việc công ty thì vùi đầu vào việc nhà, con cái, bếp núc.
Sự bao dung của anh đã làm chị gục ngã (Ảnh minh họa)
Từ lâu, chị đã phải chôn vùi niềm vui bè bạn, dạo phố, café cuối tuần để phục vụ gia đình. Tất cả chỉ còn như cái máy: Sáng đưa con đi học, rồi quay ra đi làm, chiều về cơm nước, cho con ăn rồi ru con ngủ.
Còn anh, anh vất vả. Chị thừa nhận! Nhưng anh không "thèm". Những tăng hai, tăng ba sau chầu nhậu đãi khách đã khiến anh bội thực.
Ngày biết vợ "ăn nem". Bạn bè dè bỉu và xúi anh bỏ chị. Chị thấy anh hút thuốc nhiều hơn, ít đi đối tác. Một đêm anh về thật khuya, nhưng hoàn toàn tỉnh táo, anh ngồi xuống đối diện chị, bên mâm cơm lạnh ngắt, hỏi nhẹ: “Em có muốn tiếp tục làm vợ anh không?”
Chị bật khóc: “Em muốn, em rất muốn”...
“Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh. Mình làm lại từ đầu nhé em? Nhưng em phải nhớ điều này: Anh chỉ có lỗi một lần duy nhất này thôi”.
Chị gật gật đầu thút thít. Bao nhiêu những câu chữ mà chị sắp xếp sẵn trong đầu cho một trận tranh cãi nảy lửa, phút chốc tan biến.
Chị đã chuẩn bị tâm lý cho sự ra đi, chỉ cần anh đay nghiến một câu thôi…
Nhưng sự bao dung của anh đã làm chị gục ngã. Người đàn ông của chị đủ vững chãi để dìu dắt chị qua sóng to gió lớn. Chị còn mong gì hơn thế?
Khi "đói" quá người ta làm liều, nhưng giây phút đó không thể quy là bản chất. Người đàn ông của chị biết điều đó. Và chị cũng biết, qua thử thách này, chẳng gã trai nào có thể khiến chị ngưỡng mộ hơn anh.