Phút yếu lòng của "anh trai"
Bao nhiêu ngày tháng phải sống trong vỏ bọc "anh trai", anh thấy ngột ngạt quá
Một mình trong đêm vắng với những bản nhạc và cái se lạnh của mùa đông, anh đang nghĩ gì thế này... Sẽ là ích kỷ nếu như ép người khác biết mình đang nghĩ gì nhưng anh vẫn muốn biết, em hiểu được những suy nghĩ, tâm tư của mình.
Tình yêu làm cho người ta cười, làm cho người ta khóc, làm cho người ta hãnh diện mà nói “người yêu tôi đây” nhưng nó cũng làm cho người ta tự nhốt mình trong phòng và trốn tránh mọi thứ. Một thứ cảm xúc mà hầu hết ai cũng trải qua nhưng mấy ai được hạnh phúc trọn vẹn với nó và có ai phủ nhận được sự đau đớn của nó.
Hãy cho anh bước ra ngoài một phút em nhé, bao nhiêu ngày sống trong cái vỏ bọc "Anh trai", anh thấy ngột ngạt quá rồi. Nó như có cả ngàn lời muốn nói nhưng luôn phải chôn chặt nơi đáy con tim mình. Anh sợ sẽ làm em buồn, sợ em phải suy nghĩ... nhưng anh mong em đừng giận những lời nói này. Em biết không, mong muốn duy nhất của anh là em luôn luôn được vui vẻ nhưng có thể sự ích kỷ bây giờ của anh sẽ phá vỡ điều đó.
Anh và em không có cái nắm tay nào, không có những lời yêu thương ngọt ngào, cũng chẳng có những kỷ niệm... tất cả chỉ là một tình yêu đơn thuần do số phận đã sắp xếp cho hai ta đi ngang qua đời nhau. Chỉ vậy thôi! Nhưng anh sẽ chọn con đường dài nhất có thể để đi nỗi nhớ của chính mình, để sống với tình yêu mà số phận đã sắp đặt, để rồi biết đâu khi đi hết chặng đường đó sẽ là một niềm hạnh phúc.
Tất cả chỉ là một tình yêu đơn thuần do số phận đã sắp xếp cho hai ta đi ngang qua đời nhau (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc anh đặt ra rất nhiều từ “nếu”. Nếu anh không đặt chân lên Hà Nội, nếu anh không ở nơi này, nếu anh không gặp em… anh đều không có câu trả lời và sẽ chẳng ai có thể trả lời giúp anh. Tất cả có lẽ là do sắp đặt của tạo hóa và anh tin điều đó.
Trước kia, anh luôn cho rằng, cuộc sống của chúng ta được chia ra quá khứ, hiện tại và tương lai nhưng bây giờ anh nghĩ khác. Thời gian đâu dừng lại cho chúng ta hiện tại mỗi giây mỗi phút trôi qua đều trở thành quá khứ, vậy nên chỉ có quá khứ và tương lại tồn tại xung quanh ta. Niềm tin vào tương lai sẽ cho ta mỗi quá khứ không hối tiếc và anh không hối tiếc với tình yêu của mình. Anh sẽ vẫn đặt niềm tin vào tương lai cho dù hạnh phúc hay khổ đau vì hạnh phúc luôn là điều hiếm hoi nên anh sẽ chẳng bao giờ buông lời oán trách một điều gì đâu em ạ. Nếu không thể hạnh phúc với chính mình, anh sẽ cố gắng hạnh phúc trên niềm vui của người khác, mặc dù biết là rất khó nhưng chắc chắn sẽ dễ chịu hơn là nỗi đau dày xéo.
Sẽ vẫn nhớ về một ngày nào đó, ta gặp nhau những khoảng thời gian tình cảm lớn dần lên trong con tim nhỏ bé. Sẽ da diết, thổn thức và cả đau đớn buồn tủi nữa... để rồi sẽ cảm nhận được hạnh phúc với những gì mình lựa chọn bởi tất cả đã dành cho một thứ quý giá nhất trong lòng. Dặn lòng bình yên qua ngày mai dù mỗi bình minh thức dậy nhận ra rằng mình cô đơn đến nhường nào. Vậy nhé em, anh xin lỗi vì sự ích kỷ của mình.
Em hãy đừng vội trả lời nếu ngày mai vẫn giống như 240 ngày đã qua.