Ông bố trẻ uất nghẹn khi vợ mang con 4 tháng tới trả
N hận người vợ, người mẹ đã bỏ đứa con 4 tháng tuổi mà đi.
D.T.N (SN 1989) sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quê gốc của anh ở làng Bối Khê (làng tranh sơn mài truyền thống). Từ nhỏ N đã có năng khiếu vẽ đẹp, vì thế khi lớn lên N theo học Trường Mỹ thuật.
Trong một dịp vẽ tranh sơn mài N đã quen với D.T.T.H (SN 1991) cùng quê với mình. Cũng bởi duyên số nên sau 1 tháng cùng nhau vẽ cũng một bức tranh lớn hai người nảy sinh tình cảm yêu thương nhau.
Yêu nhau hơn 1 tháng người yêu N có bầu, trước áp lực từ phía gia đình người yêu N tha thiết xin bố mẹ để cả hai được ở bên nhau cùng chăm lo cho đứa con. Tuy nhiên, gia đình N không đồng ý. Dù thế, N vẫn cầu xin bố mẹ để anh được cưới H làm vợ và có trách nhiệm với đứa con. Hiểu tính con trai nên bố mẹ N cuối cùng nhượng bộ đồng ý.
Sau khi sinh con được 3 tháng, H đột ngột xin chồng và gia đình chồng chuyển về gần trường mình đang ôn thi cao học để sống. H cũng nói lý do là vừa học vừa làm thêm nên phải ở gần trường cho tiện. N sợ vợ vất vả, nhưng thấy H quyết tâm, tha thiết xin chồng nên đồng ý.
Thương vợ, N tìm thuê một nhà trọ gần trường với giá 3,5 triệu/tháng. Để vợ đỡ vất vả có thời gian học hành, N còn thuê một cô trông trẻ và giúp vợ việc nhà.
Ngày ngày, vợ H đi học vẫn vắt sữa để ở nhà cho con bú. Còn N bận công việc nên thi thoảng buổi trưa và buổi tối mới tới thăm con được. Tuy nhiên, 1 tháng sau khi chuyển ra ngoài sống vợ N bắt đầu có những thay đổi.
N kể: “Một ngày em tới thăm vợ con, tuy nhiên vợ em không có nhà chỉ có cô giúp việc và đứa con nhỏ. Em thấy lạ nên gọi điện hỏi vợ em, thì cô ấy trả lời đi học tới 11h mới về. Em bảo vợ em con còn nhỏ dù có bận tới mấy cũng nên tranh thủ về cho con ăn, không tội con lắm. Tuy nhiên, vợ em cứ lần lữa kêu bận không về được ngay”.
N thấy vợ nói thế, biết tính vợ ham chơi nên cũng chỉ nhắc nhở. Chẳng ngờ, sau đợt đó N ốm suốt. Thậm chí N còn phải đi viện cấp cứu. Bố mẹ N thương con trai nên điện cho con dâu về thăm. Chẳng ngờ H không những không về thăm mà còn tìm mọi cách thoái thác trách nhiệm chăm chồng.
Sau đợt ốm, N khỏe lại nhớ con anh lại phóng xe ra thăm vợ con. Tuy nhiên, N đợi vợ từ sáng tới 8 giờ tối vẫn không chịu về. N phóng xe thẳng tới trường nơi vợ đang theo dạy và học.
Gọi điện mãi tới hơn 2 tiếng sau, H mới xuất hiện. Lần này, H tỏ thái độ cau có, thậm chí là xưng anh - tôi với chồng. Thấy lạ N đã đưa vợ về phòng trọ nói chuyện, chẳng ngờ thái độ H vẫn gay gắt.
Nóng giận khi cãi nhau, N đã tát H một cái chẳng ngờ. Một tuần sau đó, H và đình cô ôm con tới trả. Cả nhà H thi nhau nói đủ điều, dù N đã van xin, nhưng H vẫn nhất mực không chịu.
Khi N nói: “Chỉ cần vợ con còn tình cảm với con thì con đồng ý, còn nếu vợ con không còn yêu thương con, con đồng ý ly hôn”. Khi đó, H nhìn N quả quyết “Không còn”. Và thế là N chốt họ sẽ ly hôn.
Bố mẹ N đau đớn vô cùng, chỉ mong H nghĩ lại thương lấy đứa cháu. Nhưng H không chút suy nghĩ trả lời rành rọt. Giây phút bố vợ ôm bình sữa, bỉm, chiếu, quần áo… của cháu để vào nhà nội, H hiểu rằng tình nghĩa giữa họ đã hết.
Sau hôm đó, đôi lần N tìm đến nhà vợ bị mẹ vợ mắng chửi, đuổi về. N gặp H để cầu xin mong cả hai có thể nói chuyện bàn bạc lại.
N nói với H vì nhỏ tháng, hãy vì đứa con mà tha thứ cho nhau. Nhưng H vẫn khăng khăng. H ngầm ý nói rằng mình đã ngoại tình với người đàn ông khác, tuy nhiên khi N hỏi, H vẫn né tránh không nói rõ hơn.
Gia đình N vẫn không tránh khỏi cú sốc, bố mẹ N cứ thế lắc đầu: “Bố mẹ chưa bao giờ thấy có những người nỡ dứt bỏ con cháu như gia đình cô ta. Đứa trẻ mới 4 tháng tuổi thôi con ạ”.
Cũng sau đợt đó, H và gia đình cô chưa một lần tới thăm con, không một lời hỏi han cuộc sống của con cháu mình sau hôn nhân thế nào.
Hai tháng sau khi H trả đứa bé lại cho nhà nội, N gần như điên loạn. Anh không tin cuộc đời lại oái ăm nghiệt ngã tới như thế.