Khổ sở vì phụ thuộc gia đình chồng
Em muốn hai vợ chồng ra ở riêng nhưng anh ấy không dám quyết vì sợ cha mẹ
Chị Thanh Tâm kính mến!
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ và chẳng ai học được chữ ngờ chị ạ. Như em đây, lấy được tấm chồng – con một gia đình buôn bán khá giả ở thị trấn nhỏ, bạn bè ai cũng thầm ao ước. Vậy mà, “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Chồng em là con trai một nên khi lấy vợ, gia đình bên nội trông ngóng cháu trai lắm. Thật may, trời cho em sinh hạ một bé trai kháu khỉnh gọi tên là cu Bi. Cháu trở thành trung tâm của gia đình, là cục vàng của ông bà nội.
Lúc đầu, em cũng thấy vui vì con trai mình đón nhận nhiều tình yêu thương của gia đình bên nội. Thế nhưng, cách thể hiện yêu cháu ích kỷ, coi cháu mình là nhất, là vũ trụ khiến nỗi bực mình của em lớn dần. Thậm chí, cuối tuần em đưa cháu về nhà ngoại chơi, ông bà nội cũng tỏ vẻ không đồng ý, cho rằng ở nhà ngoại nhiều cây cối, nhiều muỗi sẽ cắn con trẻ.
Một lần thì em bỏ qua nhưng nhiều lần, cha mẹ chồng có ý cản ngăn không cho phép đưa cháu về nhà ngoại đã làm rạn nứt tình cảm của hai bên thông gia. Biết chuyện, mẹ em cũng bực mình và đôi lần gặp mặt đã bắn lời – tỏ vẻ không đồng tình với kiểu thương cháu ích kỷ và thái quá đó. Tuy nhiên, vì muốn con gái mình yên ấm nên cha mẹ em không làm dữ và thỉnh thoảng nhớ cháu vẫn chủ động đến chơi, mua quà cho cu Bi. Chồng em đứng giữa cũng khó xử và đã có can ngăn mẹ mình nhưng không cản được suy nghĩ hạn hẹp của cha mẹ mình. Cũng vì chuyện cu Bi mà vợ chồng em nhiều lần lục đục, xảy ra chiến tranh lạnh. Em yêu cầu chồng mình phải tỏ rõ quan điểm, khuyên ông bà nội đừng can thiệp quá sâu vào cuộc sống của vợ chồng, đừng lấy quyền ông bà ra để dành quyền yêu thương, nuông chiều cu Bi một cách ích kỷ nữa.
Cuộc sống của mình không tự định đoạt được mà phải phụ thuộc vào nhà chồng (Ảnh minh họa)
Hà Minh (Long Khánh, Đồng Nai)
Đúng là chuyện xung đột của gia đình em tuy nhỏ nhưng không dễ giải quyết vì quan điểm sống và suy nghĩ của cha mẹ chồng em không thoáng, nếu không muốn nói là bảo thủ, ích kỷ. Do nghĩ không thoáng, thiếu tính nhân văn nên họ đã ứng xử với bên ngoài chưa đúng với đạo lý, tình thân sui gia.
Người lớn tuổi thường bảo thủ và khó thay đổi suy nghĩ của họ, vì thế em và chồng đừng nóng vội, phải tìm cách thuyết phục từ từ. Với người già, niềm vui duy nhất là được chăm cháu, vui chơi với cháu... Hiểu điều đó để em chia sẻ và thông cảm phần nào cho sự yêu cháu hơi ích kỷ này. Tuy nhiên, việc ông bà nội chỉ muốn chiếm trọn tình cảm của cháu là không đúng với đạo lý, tình sui gia. Nếu các cụ không chịu thay đổi thì vợ chồng em phải mạnh dạn, chủ động phải đề cập đến mong muốn ra ở riêng để các cụ phải suy nghĩ lại. Bắt nguồn từ những xung đột nho nhỏ như thế, cuộc sống hôn nhân sẽ mất đi hương vị và hạnh phúc sẽ bị bào mòn dần, vì thế vợ chồng em phải chọn ra cách giải quyết hợp lý nhất. Chúc em sớm thoát khỏi nỗi bực mình này.