Khát tình (P4)

Dương đã biết bí mật của Thanh, thấy buồn, thấy tị nạnh... rồi lại hy vọng sẽ chiếm được trái tim anh.

Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh.

Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh.

Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát...

Tỉnh dậy trong cơn đau đầu, Thanh uống tạm cốc nước rồi đến công ty. Trong đầu anh chỉ lơ mơ về hình ảnh một cô gái mặc váy đỏ thẫm,  đứng giữa bầu trời và ôm lấy đóa dã quỳ. Là Thiên hay Dương? Thiên không bao giờ mặc màu đỏ nhưng cô ấy lại rất thích dã quỳ. Bật cười, thật đáng buồn khi bên cạnh anh lại có Dương.

- Giám đốc, anh không khỏe à?

- Tôi ổn! Lịch hôm nay của tôi thế nào?

- Buổi sáng họp cuộc họp cổ đông, buổi trưa đi tiếp khách, đầu giờ chiều đi đánh golf và…

- Bỏ hết cho tôi, hôm nay tôi có việc!-  Thanh nhìn Dương, hơi mỉm cười - Nhờ em đi mua cho tôi cốc cà phê.

- Vâng!

Dương gật đầu, đón chờ ánh mắt anh rồi hy vọng. Cô không thể để bản thân mình trở nên thấp kém trong mắt anh. Dương muốn anh phải toàn tâm toàn ý thuộc về cô...

Đầy hứng khởi, cô gái trẻ bước đi mà quên lãng cả điều cô băn khoăn: việc quan trọng gì lại khiến anh bỏ hết mọi cuộc họp?

Khát tình (P4) - 1

Dương có chút tị nạnh nhưng rồi lại hy vọng khi biết Thanh đang yêu một cô gái đã chết (ảnh minh họa)

Thanh không hướng theo cô, anh chậm rãi xoay cây bút trên tay, ánh mắt có chút tư lự rồi thở dài. Đã 7 năm sau ngày Thiên ra đi, anh ghê sợ cảm giác trống rỗng trong những ngày này. Anh ghê sợ nó khi nhận ra Thiên không có ở đây. Bảy năm, anh chôn vùi mình vào kí ức cùng cô, chôn vùi mình trong những hư ảo về cô, để cô luôn ở sát bên mình.

Chỉ trừ ngày giỗ cô, anh mới buộc mình bước ra khỏi bóng tối, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói lọi kia, đối diện với sự thật rằng, Thiên không còn nữa. Cô đã chết rồi.

Thật sự chết rồi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh bắt máy, là Trang, em gái anh.

- Anh, mấy giờ anh đến?

- Tầm mười hai giờ trưa. Mọi người cứ chuẩn bị trước đi, anh sẽ ra mộ sau.

- Anh, anh phải tập quen với việc đi ra mộ cùng mọi người đi.

- Ừ, có lẽ nên thế thật. Mẹ và cô thế nào hả em? Đã bày xong món chưa?

- Rồi, đợi anh đến thôi. Nhanh nhé!

- Mới hơn chín giờ sáng, được rồi, lát sau anh đến.

- Vâng.

Trang cúp máy, anh dập máy, rồi lại tiếp tục với đống giấy tờ.

- Giám đốc, của anh. – Dương bước vào với cốc cà phê trên tay.

- Cảm ơn em!

Thanh gật đầu, đón lấy cốc cà phê và không để ý gì đến Dương nữa.

***

"Anh này, tình yêu bao nhiêu là đủ?”

Thiên hỏi vu vơ, rồi cười. Còn anh, khi đó, lúc ôm cô trong vòng tay và vuốt tóc cô, anh không đáp, chỉ áp lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

- Có bao giờ em thấy anh yêu em đủ?

- Quá đủ!- Thiên thành thật đáp lời.

Thanh giật mình. Vừa rồi anh lại lỡ ngủ quên trên bàn. Lại mơ về cô. Lại nhìn thấy cô, hiện hữu, xinh đẹp và xa cách. Thở dài, Thanh đứng lên, xách cặp và đến thẳng nhà Thiên.

Lại một mùa nữa, cô không về.

Lại một mùa nữa, anh không cười.

Dương không biết vì sao anh lại rời đi quá nhanh thế. Lần này, anh đeo kính râm. Anh cứ thế đi, không ai lấy làm lạ, chỉ có Dương thấy một sự mơ hồ.

Không tiện dò hỏi mọi người xung quanh nên cô đành lẳng lặng bám theo Thanh.

Cho đến khi anh đến nghĩa trang ngoại ô, cô mới thấy anh tháo kính, cầm trên tay một bó hoa ly, rồi quỳ dưới mộ ai đó. Anh không khóc. Chỉ chậm rãi đặt hoa, đốt nhang và lẳng lặng hút thuốc. 

“Thiên, bao giờ em về?”

“Em không trả lời, lần nào em cũng im lặng.”

“Thiên, em còn yêu anh không?”

“Thiên, anh yêu em, sao em không về? Anh đã có một căn nhà của riêng mình. Về đi!”

Anh lẩm bẩm một mình, quá nhỏ để Dương có thể lắng nghe. Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được có một nỗi đau trong anh và sự trống trải lạ lùng mà cô chưa bao giờ tiếp nhận. Dương tò mò, thật sự tò mò nhưng cảm nhận rằng, nếu cô bước ra lúc này, cô sẽ mãi mãi không đến gần được anh.

Dương ra về. Chỉ là cô không biết, khi cô quay gót, Thanh đã thấy cô. Rồi cảm xúc trên cơ mặt anh co giật. Thì ra, người con gái kia lại có những hành động ngu xuẩn như thế.

***

Dương lẳng lặng sắp xếp lại tài liệu rồi chăm chỉ làm việc như chưa hề một lần bước chân khỏi công ty. Cô cũng bắt đầu lân la với các nhân viên khác, dò hỏi và vỡ lẽ: hôm nay là ngày mất của cô gái tên Vũ Thiên. Cô gái ấy là người mà Thanh yêu tha thiết.

Rồi Dương nảy sinh lòng ái mộ xen chút tị nạnh với cô gái đã khuất xa kia và tự tạo hy vọng cho mình.

“Anh ấy không yêu mình, là vì một cô gái đã chết. Dương à, cố lên, mày sẽ chiếm được Thanh!”.

Dương nằm trong mộng ảo, Thanh chìm trong quá khứ. Họ đều thuộc về một thế giới mà không nên tồn tại.

Dương hoàn tất công việc của ngày hôm nay một cách nhanh chóng. Trước khi về nhà, cô nhắn tin cho Thanh rồi mỉm cười.

- Anh đừng buồn!

- Ý em là gì?

Đáp lại gần như ngay lập tức, Thanh nhíu mày. "Cô gái này không phải sẽ thú thật rằng cô đã xuất hiện tại nghĩa trang chứ".

- Em đã đi theo anh ngày hôm nay và em đã biết được câu chuyện đó. Em chỉ muốn an ủi anh thôi.

Thanh cười, không đáp lời, lẳng điện thoại lên giường rồi nằm xuống. Đưa tay tháo cà vạt cho bớt đi ngột ngạt trong người. Anh chăm chú nhớ lại quãng thời gian bảy năm qua. Bảy năm không có người nói với anh câu an ủi. Bảy năm qua, họ để anh chìm trong kí ức về Thiên. Rồi Dương xuất hiện. Thật buồn cười. Anh cảm thấy không thích cô gái này, nhưng thật lòng cảm kích cô ta vì sự xuất hiện ấy lôi anh ra khỏi thế giới ma mị kia.

-  Cảm ơn em!

Anh quyết định trả lời và nhanh chóng rồi tắt máy. Lần đầu tiên, anh hy vọng sẽ không gặp lại Thiên trong giấc mơ của mình.

Phải rồi, bảy năm đã kết thúc. Tuổi trẻ của anh đã kết thúc. Tình yêu của anh cũng đã tàn.

Năm nay, anh hai tám tuổi. Mọi chuyện với anh mới chính thức bắt đầu.

Trên đời này, đau buồn nhất là bị lãng quên.

Thật đáng tiếc, bao nhiêu bất hạnh anh có đủ.

***

Liệu với sự đeo đuổi dai dẳng cùng tình yêu chân thành của mình, Dương có chiếm được trái tim Thiên? Và Thiên sẽ phải làm sao để quên đi được ký ức đau lòng về mối tình đầu đẹp như thơ của mình? Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 24/10/2015.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Thu Hà ([Tên nguồn])
Truyện dài kỳ: Khát tình Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN