Hôn nhân mất… bạn!
Hôn nhân phải chăng đã bước vào là phải chấp nhận khóa son gạch nhịp cho tình bạn.
Cô ấy sắp bước vào một giai đoạn mới, một bước ngoặt mới của cuộc đời, chắc chắn là với niềm viên mãn hạnh phúc vô cùng, còn tôi, vẫn giậm chân tại chỗ.
Tôi có một chị bạn rất lạ lùng. Nhiều lần chị đã tâm sự với tôi, rằng chị không hề muốn tổ chức đám cưới rình rang, chị không muốn chụp ảnh với bạn bè, nhất là bạn thân trong ngày cưới của mình. Vì sao ư? Vì chị sợ rằng, chỉ vài năm sau thôi, khi nhìn lại những tấm ảnh đó, chị sẽ khóc ngất vì đã đánh mất những người bạn thân của mình.
Đó hoàn toàn không phải là nỗi sợ hãi vô lý. Hầu hết những người bạn đã kết hôn trên hai năm của tôi đều không còn liên lạc hay giữ quan hệ với kha khá bạn bè của mình, thậm chí là bạn thân. Hôn nhân – phải chăng đã bước vào là phải chấp nhận khóa son gạch nhịp cho mối quan hệ với một (vài) người bạn, dù thân hay sơ, dù tình bạn ấy đã từng được xem là vĩnh cửu? Nếu đúng thế, thì hôn nhân quả là đáng sợ.
Nói vậy thôi, chứ tôi của ngày ấy, sau khi nghe chị tâm sự xong cũng không quan tâm lắm. Đơn giản vì tôi và cô bạn thân nhất của mình, vẫn còn quá trẻ. Nhưng thời gian quả là một thứ thú vị. Mười năm có thể trôi qua như chớp mắt mà chẳng để lại một lời nhắn đặc biệt nào. Hai cô nhóc ngày nào vẫn còn lén trùm chăn buôn chuyện điện thoại suốt bảy tiếng đồng hồ, chỉ để tưởng tượng xem mình sẽ có nụ hôn đầu tiên với ai, ở đâu, như thế nào, giờ đã lớn. Chúng tôi không còn qua đón nhau đi học, không còn í ới giục nhau ôn bài, nhưng vẫn dành tối đa thời gian cho nhau.
Những buổi xem phim, những chiều trốn làm đi shopping ăn uống. Tình bạn của chúng tôi được duy trì đều đặn và yên bình như vậy. Rồi, bỗng nhiên cô ấy có người yêu. Một cách rất đột ngột, đến độ tôi có cảm giác như anh chàng ấy rơi từ trên trời xuống vậy. Độp một cái, thế là yêu! Trước đó, cô ấy có nhắc đến anh ấy trong một vài câu chuyện. Nhưng tôi không nghĩ là hai người lại tiến triển nhanh đến thế. Bạn bè chúc mừng chíu chít trên Facebook, nhưng tôi thì thầm ghen tỵ với cô ấy từ ngày đấy.
Chẳng phải ghen kiểu xấu xí là tại sao mình xinh hơn, quyến rũ hơn mà lại chưa có người yêu đâu. Tôi có cảm giác mình bị đá, bởi chính bạn thân của mình. Từ ngày có người yêu, cô ấy dành tối đa thời gian rảnh rỗi để ở bên anh ấy. Những lúc đó, tôi ở đâu? Tôi vẫn cười hơ hơ như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn đi tụ tập với những nhóm bạn độc thân vui tính khác, nhưng sâu thẳm trong tim, tôi thấy buồn. Và dự cảm về một nỗi buồn lớn hơn nữa, đã đến rất gần.
Đúng như tôi dự đoán, hai tháng sau, trong một lần đi ăn trưa, cô ấy đã hét vào tai tôi rằng: “Tao sắp lấy chồng!”. Ừ nhỉ, đang mùa cưới, và chúng tôi đã quá tuổi hồn nhiên cô tiên từ lâu lắm rồi. Tôi gần như đông cứng trước thông báo ngắn gọn nhưng rất đủ ý của cô ấy. Rồi, cô ấy nhìn tôi cười toe toét: “Mày làm phù dâu cho tao nhé, được không?”. Tôi không đồng ý, cũng chẳng từ chối, chỉ nói một câu duy nhất: “Mày suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định!” và đứng dậy ra về, bỏ mặc cô ấy ở lại trong sự ngạc nhiên tột độ. Cô ấy sắp bước vào một giai đoạn mới, một bước ngoặt mới của cuộc đời, chắc chắn là với niềm viên mãn hạnh phúc vô cùng, còn tôi, vẫn dậm chân tại chỗ. Gia đình chồng khá giả, nên đám cưới của cô ấy được chuẩn bị hoàng tránh vô cùng.
Bộ ảnh cưới có giá vài chục triệu đồng và đi chụp ảnh cưới tận Nha Trang. Cô ấy rủ tôi đi cùng, tôi từ chối, lấy cớ bận đi công tác. Tôi không muốn làm mụ phù thủy xấu xí mặt mũi bí xị phá đám buổi chụp ảnh lung linh lãng mạn của bạn mình. Tôi chạy trốn hiện thực rằng người bạn thân nhất của mình sắp sửa là cô dâu xinh đẹp. Và sau khi kết hôn, cô ấy sẽ ở hẳn trong Nam để sinh sống cùng gia đình nhà chồng. Tôi thực sự sẽ mất đi đứa bạn thân nhất của mình, giống như lời chị bạn tôi đã nói hay sao?
Là tri kỷ thì không sợ thời gian sẽ làm phai nhạt tình bạn (Ảnh minh họa)
Ngột ngạt và bí bách, tôi quyết định xách ba lô lên và đi. Tôi không nghĩ nhiều và chẳng có lịch trình rõ ràng cho chuyến đi ngoài dự kiến này của mình. Chỉ đơn giản là book vé máy bay, và phóng thẳng ra biển. Tôi cần không gian rộng để có thể tĩnh tâm. Ngồi cạnh tôi suốt chuyến bay ấy là một anh chàng kỳ lạ. Bay đêm, nhưng anh ta chẳng cần ngủ, cứ ngồi chỉnh sửa clip nhạc cưới. Dù đã đeo tai nghe, nhưng tiếng nhạc vẫn khe khẽ phát ra. Yêu cầu anh vặn nhỏ lại, tôi nhận được một nụ cười ấm áp: “Xin lỗi, bạn thân tôi sắp kết hôn, tôi tranh thủ làm tặng cậu ta vài món quà nho nhỏ!”. Ồ, tại sao bạn thân sắp lấy vợ mà lại tươi hơn hớn như trúng số độc đắc vậy nhỉ? Tình bạn của những chàng trai thật kỳ lạ.
Nỗi thắc mắc của tôi biểu hiện rõ ràng đến nỗi, chẳng cần nói, anh cũng cảm thấy ở tôi điều bất thường. Vài lời chào hỏi, làm quen, rồi chúng tôi trò chuyện suốt đêm cùng nhau. Về bạn bè và đám cưới. Hóa ra các anh cũng chẳng muốn cậu bạn chí cốt của mình đi lấy vợ, vì mỗi khi đi nhậu nhẹt bia bọt chém gió, hay cuối tuần muốn đi đánh bi-a chẳng hạn lại phải chờ xin phép bà xã, rồi hẹn hò giờ về, chán chết đi được. Nhưng đó là quy luật của cuộc sống, mà đến một lúc nào đó, dù muốn dù không mỗi người đều phải chấp nhận. Chúng ta không có quyền quyết định những sự việc ấy, nhưng có quyền lựa chọn thái độ để đối mặt với nó. Chỉ vài tiếng đồng hồ trò chuyện mà tôi có cảm giác như đã xua tan được hết những suy nghĩ u ám đang bám lấy tôi trong suốt hơn hai tháng qua. Thầm cảm ơn anh chàng mới quen tốt bụng, tôi hít căng lồng ngực cơn gió biển mặn mòi, và nghĩ đến những việc sẽ làm khi quay về thành phố.
Mấy ngày không điện thoại, không máy tính chat chit facebook, tôi về với thế giới văn minh và nhận được một tin nhắn từ cô bạn của mình. Quay về từ chuyến chụp ảnh cưới, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều về thái độ lạ lùng của tôi. Giữa những dòng chữ viết vội lúc đêm khuya của cô ấy, tôi đọc thấy sự sợ hãi và thất vọng thực sự, khi cô ấy không nhận được lời chúc phúc từ người bạn mà cô ấy yêu thương, tin tưởng nhất – là tôi.
Chạy đến nhà cô ấy ngay sáng hôm sau, tôi ôm chầm lấy bạn mình và nói không kịp thở: “Tao xin lỗi, tao sai rồi!”. Hôn nhân, chưa bao giờ là nấm mồ chôn cất tình bạn. Dù ở xa hay gần, dù không còn dành được nhiều thời gian cho nhau như thời son rỗi, nhưng chỉ cần cả hai cùng cố gắng, cùng nhớ về nhau mỗi lúc yếu lòng cần tâm sự, thì dù xa xôi cách mấy, cũng sẽ gần lại với nhau thôi. Có một câu nói rất hay mà Samantha đã nói với ba người chị em thân thiết nhất của mình là Carrie, Miranda, Charlotte thế này: “We made a deal ages ago. Men, babies, doesn’t matter. We’re soul mates” (Chúng ta đã giao ước với nhau từ lâu rồi còn gì. Đàn ông, con cái, không thành vấn đề. Chúng ta là tri kỷ). Đúng. Là tri kỷ thì không sợ thời gian sẽ làm phai nhạt tình bạn, không sự những bỉm sữa, những chồng, mẹ chồng và hàng tá những trở ngại khác làm ảnh hưởng đến tình cảm dành cho nhau. Đến bây giờ thì tôi thực sự thấy nhẹ nhõm và hơn hết, tôi hạnh phúc và thay cho bạn mình, một cô dâu tương lai xinh đẹp!
Và, một kết thúc bất ngờ nhưng ngọt ngào vô cùng cho phù dâu của cô ấy, là tôi. Màn tung hoa của cô dâu đã kết thúc bằng việc một chàng trai, chứ không phải bất kỳ cô gái nào trong đám đông đang chen chúc nhau ở dưới khán đài, có được bó hoa. Tôi gần như đứng hình khi nhìn thấy anh ấy – chàng trai dễ thương tôi đã gặp trên máy bay. Hóa ra cậu bạn sắp kết hôn của anh, lại chính là chồng của cô bạn thân tôi! Nhìn anh đi nhanh về phía mình, tay cầm bó hoa và miệng cười ngượng nghịu, tôi biết, hạnh phúc sẽ đến, cho những ai thực sự đi tìm nó.
Hôm nay, bạn tôi đi lấy chồng. Và tình bạn của chúng tôi, sẽ mở ra một chương mới chờ tôi và cô ấy ở phía trước, hẳn vẫn là niềm vui, sự tin tưởng nhau hết lòng, dù chuyện gì có xảy ra chăng nữa.