"Dền ơi!"
Tôi bỗng thèm được nghe tiếng gọi thân thương ngày nào: “Dền ơi”!
“Dền ơi, đi học thôi kẻo trễ”. Đó là tiếng gọi quen thuộc mỗi ngày của hắn. Nhà hắn ở cạnh nhà tôi, cách nhau chỉ một cái hàng rào trồng toàn cây vỏ ốc. Hắn thường giúp tôi bứt dây tơ hồng quấn chằng chịt trên hàng rào. Ngày nào hắn cũng rủ tôi đi học chung cho vui.
Chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi học mẫu giáo. Mỗi khi tôi bị bắt nạt là hắn sẽ bảo vệ tôi đến cùng. Hắn cũng thường giúp tôi giải những bài toán khó. Phải công nhận rằng hắn vừa học giỏi, vừa năng nổ trong các hoạt động của trường, lại rất nhiệt tình giúp đỡ bạn bè nên ai cũng yêu quý hắn.
Phần tôi, những gì tôi dành cho hắn còn nhiều hơn thế nhưng lắm khi tôi cũng rất tức hắn. Tôi tên Hiền Nhi, một cái tên dễ thương như vậy mà mỗi lần thấy mặt là hắn lại réo: “Dền ơi!”. Đã vậy, những lúc giận nhau, hắn còn cả gan gọi tôi là Dền… cứt gà (một loại rau dền vừa xơ xác, vừa xấu xí như tên gọi của nó).
Có lần tức quá, tôi vừa khóc vừa nói: “Nhà tui nghèo tui mới ăn rau dền chứ!”. Nụ cười vụt tắt trên môi hắn: “Đừng giận nữa, tui chỉ đùa thôi. Tối nay tui dẫn Nhi đi ăn chè nghen!...”. Nghe hắn gọi đúng tên cúng cơm của mình, tôi mừng húm, hết giận luôn. Chiều đó hắn còn ra vườn cắt rau dền phụ tôi.
Mảnh đất miền Trung quê tôi quanh năm oằn mình dưới nắng gió và mưa bão. Người dân quê tôi quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Hắn thường hỏi tôi: “Sau này Nhi thích làm nghề gì?”. Tôi bảo, thích làm giáo viên để nối nghiệp ba mẹ. Nghe vậy hắn cười: “Còn tui sẽ làm học trò cưng của cô giáo Nhi”.
Ngày chúng tôi nhận giấy báo đậu đại học, niềm vui vỡ òa. Vậy là ước mơ vào giảng đường của chúng tôi đã thành hiện thực. Tuy nhiên, trong niềm vui lại xen lẫn nỗi buồn vì sắp phải xa gia đình, xa một người bạn thân yêu đã gắn bó suốt cả tuổi ấu thơ. Chúng tôi đã lặng lẽ ngồi bên nhau thật lâu…
Tôi ra Đà Nẵng học làm cô giáo, hắn vào TPHCM để thực hiện ước mơ trở thành kiến trúc sư. Rồi một ngày, tôi nhận được thư của hắn. Những dòng chữ yêu thương cứ tuôn trào như dòng suối dịu êm. Mùa đông năm ấy thật ấm áp, tôi ôm những cánh thư vào lòng để cảm nhận hơi ấm của tình yêu đầu đời…
Tình cảm của chúng tôi lớn dần theo thời gian. Cho đến một ngày nọ, khi đang làm bài tập nhóm với các bạn ở ký túc xá để chuẩn bị cho học kỳ cuối của năm thứ 4, tôi nhận được điện thoại. Chị của hắn gọi cho tôi, giọng đứt quãng, nghẹn ngào: “Nhi ơi…..T bị tai nạn… mất rồi!”.
Đầu óc tôi quay cuồng, trái tim tôi tan vỡ. T. gặp nạn trên đường đi dạy thêm vào buổi tối. Người con trai ấy đã vĩnh viễn ra đi ở tuổi thanh xuân, lứa tuổi đẹp nhất của đời người. Trong túi áo T. mặc hôm ấy có tấm hình của tôi đã nhòe nhoẹt máu.
Đau đớn, tuyệt vọng… nhưng tôi đã cố gắng sống bởi giờ đây tôi không chỉ sống phần mình mà còn cho cả phần của T. Tôi thường tự hỏi, sao ông trời bất công vậy? Ba mẹ tôi nói “Ở hiền gặp lành” mà sao một người tốt như T. lại có số phận bạc bẽo như thế?
Thời gian lặng lẽ trôi. Tôi giờ đã có một cuộc sống ổn định ở TPHCM nhưng mỗi khi về thăm quê hương Quảng Ngãi, nhìn hàng rào vỏ ốc và những luống rau dền trong vườn, ký ức tuổi thơ lại ùa về.
Tôi bỗng thèm được nghe tiếng gọi thân thương ngày nào: “Dền ơi”...