Đêm tàn của những đau thương (P.10)

Về phòng, đóng cửa lại, Diên Vỹ vò lấy ngực mình. Cảm giác trái tim như vỡ vụn...

Sau khi Du đi, cuộc đời Hoàng rơi vào bế tắc. Hoặc anh đã nghĩ rằng, cuộc đời anh rơi vào bế tắc. Anh làm việc quên ăn quên ngủ, tìm kiếm cậu, lùng sục cậu và lảng tránh Vỹ. Anh đã nghĩ rằng chỉ cần lảng tránh cô là ổn. Anh không đối mặt với cô và cô dường như cũng không quan tâm đến việc đó.

Giống như trò chơi trốn tìm.

Tiếc rằng, chẳng ai đi tìm ai, một người trốn, một người tránh.

***

Diên Vỹ vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng như cái cách cô vẫn thường sống. Không xô bồ hay vồ vập vào đời của người chồng kia. Cô cũng không muốn quá chú tâm về hắn, hay về Du. Giống như là một sự lột xác từ tốn.

Trước đây cô có xa cách nhưng là sự xa cách của tôn trọng. Giữa cô và anh có khoảng cách nhưng giống như khoảng cách của đối tác lâu năm, tin tưởng và có phần thân mật. Nhưng, kể từ khi cô đẩy Du ra khỏi cuộc đời của anh, mọi thứ đã vỡ vụn.

Cô vẫn ít nói, vẫn bình thản nhưng đôi khi vô ý tỏa ra thứ sát khí không nên đến gần. Thứ sát khí không phải của phẫn nộ.

Mà là của kẻ đang chìm dưới địa ngục.

Trở về nhà, lúc mở cửa ra, lần đầu tiên cô thấy bất ngờ khi đèn sáng. Nhìn xuống giá để giày, quả có giày của anh. Nhưng không của riêng mình anh.

- Về rồi à? - Anh lên tiếng.

Cô mở cửa, ngạc nhiên khi thấy anh đứng sau cánh cửa, quần áo chỉnh tề. Hẳn anh mới về. Trong giây lát, môi cô nở ra nụ cười. Rất đỗi dịu dàng.

- Ở nhà à? Không phải mọi khi đều đến đêm mới về sao?

- Về lấy đồ đi công tác. - Anh nhìn cô, rồi chỉ vào chiếc vali để cạnh đó.

- Công tác, hay là đã tìm được Du?

Anh không nói, ánh mắt cũng không nói lên điều gì, chỉ thong thả nhìn cô. Cô không chắc lắm, chăm chú tìm hình bóng mình trong đôi mắt nâu kia, lại không cảm thấy sự tồn tại của mình.

- Anh tìm ra cậu ta nhanh thật! Tôi tưởng chí ít cũng phải mất vài tháng.

- Cô không đếm thời gian sao? Đã hai tháng kể từ khi cô đuổi Du đi. Du vô tội.

- Chẳng ai trong hai người là có tội cả. Khoan đã đi, chúng ta cần nói chuyện, ngồi xuống ghế đi, đợi tôi!

Cô lắc đầu, đồng thời thở một hơi như cam chịu. Đã hai tháng kể từ khi cô và anh ngăn cách nhau bởi bức tường vô hình rồi sao? Nhanh vậy ư? Thời gian của cô còn chưa bắt đầu thì thời gian của một năm cố hạn định đang ngày một tua nhanh.

Hoàng nhìn Diên Vỹ, không đồng ý, chẳng từ chối, chỉ lẳng lặng ngồi xuống đợi cô.

- Anh biết định lý tình yêu Platon không? - Cô đặt trước mặt anh một tách trà, và cho mình một cốc sữa nóng.

Anh nhìn cô, chờ đợi đáp án.

- Là có thể chết vì người mình yêu. Anh nghĩ… liệu ai có thể chết vì người khác ở thời đại này không?

- Không.- Nhăn mày, anh dứt khoát trả lời.

- Tôi biết. Ngay cả bây giờ, anh em máu mủ còn có thể đánh nhau, người tình quay lưng với nhau tìm đến đồng tiền, thì đâu ra việc hy sinh nữa. Kể cả Du, kể cả tình yêu của anh, cũng chỉ đi đến giới hạn trong sự ích kỷ của bản thân thôi.

- Cô nói thế là sao?

- Hôm qua tôi gặp Du.

Đêm tàn của những đau thương (P.10) - 1

Dù cô sai, anh cũng không có quyền được hưởng hạnh phúc (Ảnh minh họa)

Mắt anh mở lớn khi nghe tin. Với hoàn cảnh này anh không rõ mình nên làm gì. Nhìn anh im lặng, cô hiểu, anh không biết nên đối mặt với lời nói vừa rồi ra sao. Chậm rãi mở lời, cô tiếp tục:

- Du khỏe. Như phản ứng của anh, chứng tỏ anh chưa tìm thấy Du, và hình như anh muốn dọn đến chỗ khác.

- Phải.

- Anh biết không, tôi thích cách anh đau khổ, nhưng Hoàng à, anh nghĩ chỉ mình anh mới đau khổ? Du, thậm chí còn đau khổ hơn anh. Nhưng chính anh cũng phải hiểu, chừng nào tôi còn ở đây, thì sẽ không có chỗ cho Du.

- Cô đang muốn làm tăng sự chán ghét của tôi với cô hay sao? Không cần nói về Du như thể cậu ấy là đồ thừa. Chính cô mới là kẻ thứ ba bước vào cuộc sống của chúng tôi.

- Vậy tại sao anh lại đồng ý khi tôi đề nghị kết hôn? Tôi nghĩ anh hiểu rằng, nếu như để cha mẹ anh biết được tình cảm giữa anh và Du, hẳn Du sẽ gặp nguy, và khả năng của anh khó lòng bảo vệ cậu ấy. Tôi được dùng để làm lá chắn, đúng không?

- Phải, cô hiểu rõ đến mức tôi cảm thấy bất ngờ đấy. Cô chấp nhận làm lá chắn?

- Tôi đã nói rồi, chẳng phải sao, tất cả mọi thứ trên thế gian này tôi làm, đều là vì chính bản thân tôi. Còn việc anh nhờ lần trước. Tôi sẽ làm. Làm thật hoành tráng.

- Cô có thể làm?

- Là vì bản thân tôi.

- Tôi hiểu rồi.

- Thế nên, nếu anh muốn nhận sự hợp tác của tôi, hãy ngoan ngoãn một chút. Đừng tìm Du, chưa đến lúc anh tìm cậu ấy. Cho tôi thêm 9 tháng nữa, rồi anh sẽ được về bên cậu ta.

- Cô nói thế là có ý gì?

- Không phải là anh mong rằng tôi sẽ cút thật mau ư? Tôi sẽ đi, tất nhiên. Được rồi, giờ tôi cần đi nghỉ, cứ thế đi.

Bỏ về phòng, đóng cửa lại, trải nệm ra, lúc này Vỹ mới bắt đầu vò lấy ngực mình. Cảm giác trái tim mình vỡ vụn. Cô biết, Hoàng là kẻ có trách nhiệm. Trách nhiệm với vai trò của người chồng, đã đến thăm cô ở bênh viện, đã lo lắng cho cô. Bất cứ người tốt nào cũng sẽ làm thế. Chỉ là, người tốt không đủ. Cô có tham lam, có ích kỉ nhưng cô biết, với anh, tham lam hay ích kỉ đều không thể ở cạnh. Ngay cả trái tim mình bắt đầu vỡ nát, thứ tình yêu ban đầu đã là khởi nguồn của thuốc độc. Rồi sau này, cô đảm bảo cô sẽ trả lại cho anh tình cảm mà anh xứng đáng được nhận.

***

Hoàng thở dài, nhấm nháp nốt tách trà, dư vị trong lòng cùng mùi trà dường như không có điểm chung. Thứ duy nhất anh cảm thấy chỉ là sự trống rỗng mà Du đã bỏ lại. Cậu đi, mang theo tất cả những gì anh vun vén suốt gần ba mươi năm trời. Anh đủ hiểu tình yêu với cậu sẽ là bước cản và trượt dài trên con đường sự nghiệp nhưng nếu anh bỏ cậu, thì mạng sống của anh cũng sẽ trượt dài.

Anh chưa nói với Du, ngày mà Diên Vỹ vào viện, anh không thể để tâm đến cậu, không phải là vì anh lo cho cô ta. Mà đơn thuần, anh đang lo rằng mình sẽ đánh mất bản thân. Ngay từ thời còn bé, anh luôn được dạy mình phải có trách nhiệm, với rất nhiều thứ, đặc biệt là gia đình. Và bố anh, ông là một hình mẫu điển hình cho người cha, người chồng mẫu mực.

Và anh lo rằng, nếu như anh để cái trách nhiệm cùng lòng trắc ẩn chi phối anh, anh sẽ có lỗi. Không chỉ với Du, mà còn với cả anh, thậm chí là Diên Vỹ.

Nên, anh mới nhờ Thiệu Thiên bắt cóc cô gái ấy đi. Bắt cóc cô đi, và cho cô thấy rằng cô bị thương tổn là do anh. Và vì thế, cô sẽ vì sợ hãi mà lặng lẽ rút lui, ký vào đơn li hôn kia. Còn việc của anh và Du, anh sẽ giải quyết.

Chỉ là người tính không bằng trời tính.

Anh không lường trước được cá tính của cô. Không biết sự ngoan cố của cô từ đâu mà ra, để chấp nhận dày vò bản thân. Anh đánh mất Du.

Có thể trách ai đây?

Là trách anh. Tại anh ban đầu chấp nhận kết hôn cùng Diên Vỹ, nhằm lấy được cổ phần trong công ty của ba, bất chấp tình yêu của mình cùng tội lỗi của mình. Là anh biết bản thân có lỗi, nên với cô có phần nào muốn nhận trách nhiệm. Là anh tự dưng nghĩ ra trò chơi ngu xuẩn bắt cóc cô. Tất cả là tại anh.

- Khốn kiếp!- Ném thẳng tách trà xuống đất. Anh đứng lên, gạt toàn bộ những thứ trên bàn rồi chống tay xuống.

Đôi mắt mờ đục tăm tối. Gương mặt hằn những nét đau thương oán hận.

Anh không có quyền chỉ trích cô. Và, cô sai rồi, anh cũng không có quyền được hạnh phúc.

(Còn nữa)

Tất cả những gì Hoàng phải gánh chịu ngày hôm nay, một phần rất lớn là do anh gây ra. Chính vì chấp nhận kết hôn với Diên Vỹ, để có được cổ phần trong công ty ba, anh đã đánh đổi cả Du - người anh yêu thương nhất. Bây giờ, anh lại muốn thương lượng với Diên Vỹ để trả tự do cho anh, để anh được sống hạnh phúc bên Du... Nhưng Diên Vỹ yêu anh, cô sẽ không dễ dàng chấp nhận buông tay anh như vậy? Liệu rồi, họ sẽ phải đối mặt với nhau như thế nào trong khoảng thời gian dài đằng đẵng phía trước? Mời các bạn hãy đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 27/2/2014.

Xem thêm các bài viết liên quan:

Đêm tàn của những đau thương (P.9)

Đêm tàn của những đau thương (P.8)

Đêm tàn của những đau thương (P.7)

Đêm tàn của những đau thương (P.6)

Đêm tàn của những đau thương (P.5)

Đêm tàn của những đau thương (P.4)

Đêm tàn của những đau thương (P.3)

Đêm tàn của những đau thương (P.2)

Đêm tàn của những đau thương (P.1)

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo B.T ([Tên nguồn])
Đêm tàn của những đau thương Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN