Đêm tàn của những đau thương (P.1)

Cô bước ra khỏi phòng tắm trong bộ trang phục hờ hững... nhưng đáp lại chỉ là nụ cười nhạt nhẽo của anh.

Anh biết không, Hoàng, thực ra em đã yêu anh, từ rất lâu trước khi anh yêu Du cơ…

Nhưng, vì tình yêu không thể tự lớn nên em đã cho nó ăn rất nhiều thứ.

Cuối cùng nhận ra, những thứ em vun vén cho tình yêu của đôi ta đều là thuốc độc.

Anh nhìn người đàn bà mỉm cười với mình, nụ cười rạng rỡ trong veo. Anh nhìn đôi môi đó cong lên, tạo nên nét cười hoàn hảo cho niềm hạnh phúc tột cùng, rồi thì thầm với chính bản thân mình “đàn bà thật đáng sợ.”

Tà váy trắng tinh khôi khiến cô trở thành người đẹp nhất hôm nay. Đôi mắt màu xanh lá ghim vào tim anh và tạo nên những cung bậc cảm xúc phức tạp, nhưng chỉ đơn thuần trưng ra những nụ cười giả tạo chân thật.

Đám cưới của anh và cô. Đám cưới của những kẻ bất hạnh đã chạm vào đời nhau. Xét cho cùng, đâu phải cứ tình yêu là tất cả.

Đêm buông.

Cô bước ra khỏi phòng tắm trong bộ trang phục hờ hững màu đen sang trọng, tất cả đều được đón nhận bằng nụ cười nhạt nhẽo của anh.

- Cô định chụp ảnh rồi up lên facebook sao?

- Bản thân từ up đã là lên rồi, anh vừa phạm phải lỗi lặp từ. - Châm biếm nở nụ cười, cô gái trẻ rũ mái tóc màu nâu sáng của mình và bắt đầu sấy, kẻ ngồi trên giường chỉ hững hờ giật giật tờ báo.

Đêm nay là đêm tân hôn của họ.

Mọi thứ tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy sấy chạy è è trong căn phòng hạng sang ở khách sạn ven biển. Diên Vỹ ngẩng đầu ngắm nhìn mình trong gương, cảm giác có chút chát chúa. Rồi ánh mắt đánh sang người đàn ông điển trai nọ, cũng tự thưởng nụ cười mờ nhạt.

Diên Vỹ cười. Đóa hoa nhỏ trên môi bừng ra, cũng rạng rỡ như ai trong đêm tân hôn đằm thắm, cuối cùng, lại thản nhiên mang theo chăn đệm kê xuống đất và trải ra để nằm. Người đàn ông được gọi là “chồng” nhìn cô, cau mày rồi lắc đầu. Anh hạ tờ báo xuống, bước xuống giường và kéo cô lên.

- Lên giường đi!

- Không cần đâu!

Sự đụng chạm bất ngờ khiến Vỹ đột nhiên rụt tay lại, hoang mang lắc đầu. Lần đầu tiên anh bắt gặp sự hoang mang từ người con gái đã dùng bí mật cuộc đời anh áp đặt anh.

Không cần đâu…”- Vỹ yếu ớt cười, xua tay, dây áo trễ xuống lộ ra bờ vai trắng nõn và cần cổ quý phái.

Thật đáng tiếc, chỉ vì anh không thể tận dụng cô, cũng như cô mãi mãi chẳng thể sử dụng cơ thể mình mà chạm vào trái tim anh.

Hoàng cũng không đỡ cô nữa, chỉ nhìn cô chăm chú rồi chậm rãi nói:

- Nếu em không lên giường, tôi sẽ nằm dưới đất với em.

- Anh muốn chắc?

Vỹ hờ hững cười, nắm lấy ống tay áo của anh, nhìn sâu vào tròng mắt màu đen thẫm, thiết tha cất tiếng.

- Chắc chắn là không mà! Tôi hiểu, nếu bây giờ tôi là Du, hẳn anh sẽ vui vẻ hơn.- Vỹ cười cợt, có chút nhấn nhá bàn tay nơi ống áo anh, rồi buông ra nhanh chóng. - Anh cứ ngủ trên giường đi, đừng lo tôi chịu thiệt, tôi cũng từng nằm dưới sàn nhà rồi, thậm chí là nằm trên đất thôi.

Hoàng bần thần nhìn Vỹ trùm chăn kín đầu, cuộn mình trong vỏ bọc của tấm chăn màu đỏ hạnh phúc ấy, bất giác cảm thấy chút thương cảm.

Đêm tàn của những đau thương (P.1) - 1

Đó là lần đầu tiên Hoàng quen biết một cô gái không mặn mà với anh (Ảnh minh họa)

Một ngày nọ…

Đó là cuộc gặp gỡ của anh và Diên Vỹ. Hoàng Diên Vỹ, cái tên có chút ngạo nghễ khiến anh cảm giác khó chịu ngay lần đầu tiên gặp mặt, và cả cung cách của cô nữa. Diên Vỹ xuất hiện trong bộ váy màu tối lịch thiệp nhã nhặn. Cô gái trẻ vấn tóc cao khoe vầng cổ trắng ngần và lấp lánh trên đó viên thạch anh tím, kèm theo một nụ cười tươi tắn.

- Chào anh!

Cô gái trẻ mỉm cười và chủ động gọi đồ uống, anh ân cần nhã nhặn đáp lại, cũng buông lời tán dương phái đẹp nhưng hoàn toàn không có cảm xúc gì. Vỹ dường như nhìn thấu điều đó nên cô không nồng nhiệt với anh, hết sức qua loa, cũng không thâm nhập vào cuộc sống riêng tư bí mật gì. Đó là lần đầu tiên Hoàng quen biết một cô gái không mặn mà với anh, thậm chí, dường như còn không mặn mà với chính mình.

Đó là một buổi nói chuyện yên ả, cô không vồ vập, anh không gấp gáp trốn chạy, như những người bạn không thân nhưng lâu ngày gặp lại, uống một tách trà thăm hỏi cộc sống của nhau. Tương đối dễ chịu, cũng tương đối thư giãn.

Cho đến khi mẹ anh xuất hiện và hồ hởi gán ghép hai người với nhau. Cô không phản đối, anh thì ngỡ ngàng nhưng nhìn gương mặt có chút lạnh nhạt của cô, anh dấy lên hy vọng cô chối từ... nhưng ngược lại, cô phủ quyết toàn bộ, chấp nhận và im lặng lắng nghe mẹ anh.

Mẹ rời đi, Hoàng mới hốt hoảng hỏi cô, lại bị cô chặn đầu: “Nếu anh từ chối cuộc hôn nhân này, Nguyễn Thanh Du tuyệt đối sẽ không được yên ổn”.

Nụ cười nhã nhặn kia lại một lần nữa nở ra, chỉ là lần này mang theo hắc ám tàn nhẫn. Kể từ đó, trái tim của Vũ Hoàng đã khoanh lại một vùng băng giá với Diên Vỹ.

- Lý do cô kết hôn với tôi là gì?

Anh gặp lại cô trước ngày thử áo cưới, cô bình thản nhấp ngụm cà phê đen không đường, rồi gật gật đầu.

- Anh đồng tính.

- Thì sao?

- Còn tôi thì không có nổi tình cảm với đàn ông.-  Đó là ánh nhìn xoáy sâu và chôn chặt vào ánh mắt của Hoàng. Vỹ nhận ra sự dao động đồng cảm trong ánh mắt đó, rồi cô vội xua tay. - Tôi không phải vô tính, chỉ đơn thuần là căm ghét đàn ông các người. Tôi cũng từng yêu say đắm một hai người đàn ông nên đừng nghĩ tôi cũng như anh, đặc biệt như anh hay anh có thể đồng cảm với tôi.

- À…

Anh “à” như vỡ lẽ, rồi cũng chậm rãi uống tách trà của mình. Ánh mắt đeo đuổi nắng vàng vọt ngoài kia. Không còn thấy ngột ngạt, chỉ thấy nhọc nhằn trước sự bình thản của cô.

Đêm hôm ấy, anh đi gặp Du. Du ôm anh, dụi dụi vào ngực anh như chú mèo con non nớt. Ngón tay lồng vào tay anh, ấm áp, rồi chạnh lòng khi chạm phải sự lạnh lẽo của chiếc nhẫn bạc trên tay anh.

- Anh tháo nó đi!-  Du cự nự, nũng nịu nhìn anh, còn anh... thở dài.

- Anh không thể.

- Hoàng!

- Du, anh không thể, đó là điều kiện của cô ta.

- Cô ta, cô ta cái gì chứ? -  Du ngồi phắt dậy, cau có nhìn anh. - Anh nói xem, cô ta là cái thá gì? Tại sao anh phải nghe cô ta?

- Vì em, Du à.- Hoàng mệt mỏi vò đầu, rồi kéo Du lại với mình. - Vì em…?

Một nụ hôn ướt át cuốn lấy môi Du, dịu dàng đưa cậu vào trầm mê, trong giây lát, sự bực tức vừa nãy bị phá tan. Những ngón tay của Hoàng lướt trên vòm ngực mảnh khảnh của Du, rồi gắt gao đan vào tay cậu... và bắt đầu cho một đêm ân ái ngọt ngào.

***

Sáng tối, tôi và cô

Ngày cưới.

Anh lờ mờ nhận ra mình đã ở nhầm nơi, khi buổi sớm thức dậy anh thấy mình đang ôm Du, và điện thoại có đến hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ mẹ anh. Hoàng lắc lắc đầu, còn cảm thấy váng vất khi anh ngồi hẳn dậy. Là đêm qua anh uống rượu, lấy cớ tiệc độc thân cuối cùng, anh lại đến với Du.

Điện thoại rung lên lần nữa, Du cựa người, rúc sâu vào trong chăn, còn anh gỡ tay cậu ra và bắt máy.

- Sao anh chưa đến đón dâu? Anh muốn gì đây?- Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ đầu dây bên kia, Hoàng thấy chột dạ, rồi vội vàng xin lỗi.

- Tôi đến đây!

- Anh tốt nhất nên ăn mặc tử tế, đêm hôm qua tôi đã cho người gửi đồ đến nhà của Du rồi, liệu mà làm ăn cho tử tế.

Cạch!

Vỹ cúp máy, ánh mắt lơ đãng đảo qua gương mặt xinh đẹp trong gương, có chút mai mỉa.  Hoàng Diên Vỹ, đóa hoa diên vỹ cao quý và xinh đẹp, cuối cùng lại trở thành vợ của một kẻ không thể yêu cô. Nhưng, thế thì đã sao? Cô cũng đâu cần tình yêu cơ chứ?

Và ngày hôm đó, ngày mà đáng ra nên hạnh phúc nhất, lại là ngày cả anh và cô bắt đầu cho cuộc dày vò trái tim của nhau. Mãi mãi…

(Còn nữa)

Cuộc hôn nhân giữa Diên Vỹ và Hoàng như một cuộc trốn chạy về chính thân phận của mình? Nhưng lý do gì khiến Hoàng phải chấp nhận kết hôn với người con gái mình không yêu để rời xa người con trai mình yêu thương nhất? Liệu Diên Vỹ có quyền lực nào để Hoàng phải khuất phục cô một cách dễ dàng như vậy? Mời các bạn hãy đón đọc phần 2 "Đêm tàn của những đau thương" vào lúc 0h00 ngày 18/2.2014.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo B.T ([Tên nguồn])
Đêm tàn của những đau thương Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN