Đêm kinh hoàng của bé gái 6 tuổi (Kỳ cuối)
Gặp khó khăn trong việc tìm kiếm bằng chứng, Melinda Elkins đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng “đôi mắt xanh vô tội" của Clarence lại thôi thúc cô tiếp tục.
Những nghi ngờ của Melinda với người hàng xóm
Gặp những khó khăn trong quá trình tìm kiếm bằng chứng, Melinda Elkins đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nhưng “đôi mắt xanh” vô tội của Clarence lại thôi thúc cô tiếp tục.
Melinda không nghĩ rằng mẹ cô, bà Judith và Brooke bị tấn công bởi một kẻ lạ mặt, chỉ có thể là những người sống xung quanh đó và những người có mối quan hệ không tốt với mẹ cô.
Đặc biệt, Melinda luôn đặt sự nghi ngờ vào Tonia B., người đầu tiên mà cô bé Brooke kêu cứu. Thay vì gọi xe cứu thương hoặc chạy sang xem hàng xóm của mình như thế nào, Tonia B. lại bắt Brooke đứng đợi ngoài hiên gần một tiếng đồng hồ trong tình trạng mặt mày thâm tím và bộ quần áo dính đầy máu, ung dung chuẩn bị xong bữa sáng. “Brooke vừa khóc vừa kể cho Tonia tất cả mọi chuyện, nhưng tại sao điều này lại không tác động đến Tonia B.?”
Mọi người chỉ nghĩ hành động của Tonia B. đơn giản là do cô bận việc hoặc không tin lắm vào lời của một cô bé 6 tuổi, nhưng đối với Melinda Elkins, đó thực sự là một manh mối đáng chú ý.
Điều tra kỹ hơn về người hàng xóm này, Melinda thu được một thông tin rất thú vị. Tonia B. có 3 cô con gái, và sống cùng với một người đàn ông tên là Earl Mann. Năm 2002, Earl Mann bị bắt vì liên quan đến việc hiếp dâm cả ba đứa con của Tonia B.
Melinda đã kể những nghi ngờ của mình về gia đình Tonia B. cho luật sư của chồng mình, Elizabeth Kelley, nghe và được luật sư gợi ý kiểm tra DNA của Earl Mann. Nhưng thật khó để yêu cầu Earl Marnn giám định DNA.
Sau khi biết các chuyên gia pháp y có thể giám định DNA dựa vào mẫu nước bọt để lại trên chiếc phong bì thư khi người ta dùng lưỡi liếm nó, Melinda đã giả mạo viết nhiều bức thư cho Earl Mann với hi vọng hắn ta sẽ trả lời và gửi thư hồi âm. Nhưng kết quả không như cô mong muốn.
Một sự trùng hợp thật ngẫu nhiên, Earl Mann bị bắt giam vì tội danh hiếp dâm, hắn bị giam cùng nhà tù với Clarence.
Từng nghe Melinda kể về khó khăn trong việc thu thập bằng chứng để giám định DNA của Earl Mann, Clarence đã “để ý” hơn đến Mann mặc dù Clarence luôn nghĩ Earl Mann không liên quan đến vụ này giống như mình.
May mắn đã đến với Clarence, 5 tháng sau khi Mann ngồi tù, Clarence nhìn thấy Mann hút thuốc và vứt mẫu thuốc trên đất. Clarence bí mật nhặt mẫu thuốc và kẹp nó trong quyển kinh thánh mà mình luôn mang theo. Clarence ép cho mẫu thuốc bẹp dí và gửi cho luật sư của mình bằng cách cho vào phong bì thư nhờ người quản lý nhà giam chuyển. Thật may mắn, không ai phát hiện ra "vật lạ" bên trong bức thư.
Mẩu thuốc lá đã được gửi tới cho giáo sư Mark Godsey, người đứng đầu Chương trình bảo vệ nhũng người bị kết án oan tại bang Ohio, ông và các sinh viên của mình đã giám định DNA từ mẫu nước bọt trên mẫu thuốc lá, kết quả khớp với mẫu thu được tại hiện trường, và nằm trong sự mong đợi của Melinda Elkins, hung thủ chính là Earl Mann.
Kết quả đã được gửi đến văn phòng công tố viên của bang Ohio với đơn kháng cáo của gia đình Clarence.
Khi không nhận được câu trả lời từ phía văn phòng, một cuộc “họp báo” bất ngờ đã đươc Chương trình bảo vệ người bị kết án oán tổ chức tại bang Ohio, với mục đích cho dân chúng biết và hiểu thêm về án oán mà Clarence đã phải nhận trong suốt thời gian qua và sự thiếu thận trọng trong việc điều tra của cảnh sát.
Cuộc họp báo đã khiến tòa án phải mở phiên xét xử lại vụ án.
Tự do sau hơn 7 năm chịu án oan
Nụ cười của Clarence và Melinda Elkins trong ngày tự do
Đúng ngày Lễ Giáng Sinh 15/12/2006, sau hơn 7 năm chịu án oan, Clarence Elkins được trả tự do. Melinda Elkins và giáo sư Mark Godsey là những người đầu tiên chào đón Clarence ngày hôm đó.
Tìm lại được tự do cho Clarence chưa đủ với Melinda, cô muốn thủ phạm thực sự phải chịu trách nhiệm cho cái chết của mẹ mình và cho những cố gắng mà cô và gia đình đã bỏ ra. Cô muốn chứng kiến cảnh Earl Mann bị kết án.
Tháng 7/2007, phiên tòa xét xử Earl Mann được mở. Hắn bị buộc tội gây ra cái chết của bà Judith đêm 7/6/1998.
Cảnh sát đã yêu cầu các chuyên gia pháp y đối chiếu mẫu da và mẫu máu của hắn với mẫu thu được dưới móng tay của Judith. Những bằng chứng từ công nghệ hiện đại nhất đã khiến Earl Mann nhận tội.
Sau khi nhận tội, Earl Mann đã kể lại toàn bộ sự việc đêm hôm đó.
Tại phiên tòa, Tonia B. cũng khai nhận rằng, buối sáng hôm xảy ra vụ án, Earl Mann trở về nhà với những vết xước trên lưng, khi được hỏi, hắn chỉ nói rằng hắn đã gặp phải một người đàn bà “hoang dại”. Khi Brooke chạy sang nhà mình tìm sự giúp đỡ, Earl Mann tỏ ra giận dữ, dặn Tonia B. không cho phép Brooke vào nhà và yêu cầu Tonia B không tiếp xúc với cảnh sát.
Tonia B. đã nghi ngờ hành động bất thường của Earl Mann, nên đã cố gắng bảo vệ hắn bằng cách bắt Brooke đúng đợi ngoài hiên và “gợi ý” Brooke trả lời khi nhắc đến tên Clarance trong câu hỏi của mình. “Bác Clarence là người tấn công hai bà cháu phải không?”.
Earl Mann bị kết án chung thân một năm sau đó.