Nỗi đau tuổi 21
Đúng sinh nhật tuổi 21 của mình, tôi đã vắt kiệt anh... và cũng ngày đó, tôi mất anh mãi mãi.
Dù giờ đây, tôi đã 32 tuổi và dù thêm nhiều năm nữa thì tôi vẫn mãi mãi ở lại tuổi 20 ấy. Nơi có anh – người đàn ông mà tôi đã để mất năm đó.
20 tuổi, lần đầu tiên tôi được yêu. Anh – người đàn ông đầu đời của tôi, đã cho tôi được sống trọn vẹn đến thế. Anh yêu tôi bằng thứ tình yêu mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mơ ước. Sự để tâm chứ không phải chỉ là để ý. Là yêu thương chứ không phải nghĩa vụ hay trách nhiệm. Anh đi làm, bao nhiêu tiền đưa hết cho tôi giữ và bảo: Để chuẩn bị cho đám cưới chúng mình. Giữa đêm, chỉ cần tôi đói, dù anh đang làm gì, ở đâu, cũng sẽ có mặt ngay lập tức. Có đêm, làm nũng anh, tôi đòi nghe anh hát ru tôi ngủ. Anh đứng ở cửa sổ nhà tôi, thì thầm hát ru cho đến khi tôi ngủ thiếp đi thì anh mới về.
Tôi để mất anh vào đúng ngày sinh nhật tuổi 21 của mình (Ảnh minh họa)
Nhà trọ của anh cách nhà tôi gần 20 cây số nhưng ngày 2 bận, anh vẫn đạp xe đến tận nhà tôi chỉ để ngồi vớ tôi một chút. Anh không đẹp trai nhưng rất duyên nên rất nhiều cô gái xin chết. Tôi chưa bao giờ phải nghi ngờ anh vì sự thẳng thắn của anh. Gặp ai anh cũng hãnh diện về tôi, về tình yêu của chúng tôi. Để chuẩn bị đám cưới, anh đi làm nhiều hơn, sẵn sàng làm mọi việc chỉ để có thể có nhiều tiền hơn. Nhưng không vì thế mà anh keo kiệt, bủn xỉn. Đồ ăn mua cho tôi lúc nào anh cũng chọn mua loại ngon nhất dù đắt. Hay cả quần áo, trang sức của tôi, anh cũng chọn lựa kỹ càng và chi tiền một cách vô cùng thoải mái. Anh thông minh và rất có năng lực nên khá nhiều công ty mời anh về làm. Lần nào anh cũng hỏi ý kiến của tôi. Anh cho tôi cảm giác rất rõ ràng về một tương lai của hai đứa. Tôi như mê đi khi nghe anh tả về cuộc sống gia đình hai đứa sau khi có con sau này. Anh tả mà tôi chỉ muốn có con với anh ngay lập tức. Trong “chuyện ấy” thực sự là tuyệt vời khi mà anh luôn biết cách khiến tôi lên đỉnh. Chúng tôi hòa hợp vô cùng. Bố mẹ tôi quý anh ấy hơn cả anh trai ruột tôi dù hai cụ khá cổ hủ.
Tôi để mất anh vào đúng ngày sinh nhật tuổi 21 của mình. Cái ngày định mệnh ấy, tôi đã chuốc anh uống thật say rồi vắt kiệt anh bằng một bữa tiệc giường chiếu. Khi anh đã bê xê lết rồi, tôi lại bắt anh đèo tôi về dù anh bảo: Em chịu khó đi taxi về nhé vì nếu giờ này anh mà đưa em về sẽ không bảo đảm an toàn cho em đâu. Anh say quá mức và mệt quá sức rồi. Nhưng tôi nằng nặc bắt anh đưa tôi về. Khi trở về từ nhà tôi, anh đã bị tai nạn.
12 năm rồi kể từ ngày ấy, tôi cũng đã lấy chồng và có con. Đã trải qua cả chục cuộc tình nhưng vẫn không tìm ra được ai bằng anh ấy. Tôi biết rằng cuộc đời mình đến tận cuối cùng cũng sẽ chẳng thể tìm ra ai như anh. Và đó cũng là lý do tôi nói: Một phần đời tôi đã chết năm 21 tuổi. Người đang sống hiện giờ chỉ là một các xác mà thôi…
(Vuthegiang@)