Lại một lần nữa, tôi lạc mất em

Sự kiện: Tình yêu giấu kín

Tôi thở dài, khóe môi bất giác mỉm cười. Đau đớn và chua xót. Lại một lần nữa, tôi lạc mất em...

Tôi sững người, bần thần nhìn em.
 
Em đang đứng ở đây, trước mặt tôi, ngay lúc này, giữa phi trường rộng thênh thang và náo nhiệt.
 
Đã hai năm trôi qua, tôi không gặp em…
 
Đã hai năm trôi qua, tôi không nhận được bất cứ tin tức nào về em…
 
Tôi và em như hai người xa lạ, vô tình lướt qua nhau.
 
Xấp tài liệu trên tay em bất ngờ rơi xuống đất, gió mạnh thổi làm vương vãi khắp nơi. Tôi khom người xuống, thu lượm những mảnh giấy còn sót lại, bất giác chạm vào bàn tay nhỏ nhắn mảnh dẻ ấy. Tôi ngước mắt lên nhìn em, khóe miệng khẽ mỉm cười…
***
 
Người yêu tôi – là em.
 
Em có cái tên khá đẹp: Trương Vũ Phong Linh. Chính vì thế. mỗi lần nhắc đến em, người ta đều nhớ ngay đến những chiếc chuông gió đẹp lạ được em “dắt” theo đến giảng đường mỗi ngày– như một “thương hiệu” riêng biệt của em. Tôi yêu chuông gió, và tôi cũng yêu em, ngay từ lần đầu tiên bắt gặp.
 
Cách đây năm năm, em từng là một cô nàng học chuyên Anh: Xinh đẹp, năng động và tràn đầy sức sống. Em đúng là con người của nghệ thuật. Em chơi piano rất hay, những ngón tay em lả lướt trên phím đàn hệt như một tay dương cầm điêu luyện thứ thiệt. Những bức tranh em sở hữu cũng đẹp đẽ chẳng kém gì, bởi “bàn tay phù thủy” ấy luôn biết cách pha chế món màu sắc theo một phong cách rất kì lạ. Chỉ có điều, mỗi lần nghe thấy tiếng đàn ấy, ngắm nhìn những nét vẽ ấy, tôi lại thấy lòng mình buồn man mác. Bởi lúc ấy, khuôn mặt em, gần như chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chỉ thấp thoáng một nụ cười ẩn hiện hai chữ: Nỗi Đau.
 
Tôi không rõ vì sao mình lại yêu em, và em cũng vậy. Mọi thứ đến thật nhẹ nhàng và tự nhiên đến lạ. Những lần hẹn hò đầu-tiên-và-kế-đầu-tiên sến đặc, những cái nắm tay ngượng ngùng, những cái lướt môi thoáng qua, tình yêu giữa em và tôi cũng vì thế mà nhanh chóng thăng hoa. Không giận hờn, không hiểu lầm, chỉ có yêu thương và chia sẻ.
 
Cho đến một ngày, em lặng lẽ rời bỏ tôi ra đi…
***
 
- Tôi thành thật xin lỗi, lúc nãy tôi sơ ý quá…
 
- Không sao đâu anh. Chỉ vì vậy mà anh hào phóng đền một chầu café với một người lạ như em là cũng đủ “thành khẩn” lắm rồi…
 
Tôi nhếch môi trước câu pha trò của cô gái, lặng lẽ nhìn xuống café đen đậm đã nguội ngắt từ lâu.
 
Thì ra là vậy, tất cả chỉ là người giống người.
 
Đó là một cô gái xinh xắn với bộ váy đầm màu trắng, chiếc mũ rộng vành cũng trắng nốt, cùng mái tóc xoăn dài bồng bềnh ngang vai.
 
Tôi thở dài, nhìn đám đông quẩn quanh. Đúng vậy, em – Phong Linh - sẽ chẳng bao giờ can đảm xuất hiện trong đời tôi thêm một lần nào nữa. Vì em là một người con gái tàn nhẫn, chỉ thích giày vò tôi và bật cười ha hả mỗi khi thấy tôi đau khổ mà thôi.
 
- Anh mới du học về nước à?
 
- Không, tôi vừa hoàn thành chuyến xả stress của mình thôi…
 
- Vậy à?...Hiện anh đang làm gì?
 
- Tôi làm ở tòa soạn báo X.
 
- A… có phải là chỗ nằm trên đường Y, quận Z phải không? Tôi cũng mới chuyển sống ở gần đó, thật trùng hợp!
 
Tôi không nói gì, lặng lẽ mỉm cười. Đồng hồ đã điểm năm giờ chiều, tôi nhanh chóng rời khỏi ghế. Vội lấy chiếc áo khoác cùng vali bên cạnh, tôi chào tạm biệt cô gái ấy ra về. Cô gái cũng lặng lẳng cúi đầu xuống chào tôi, không quên nở một nụ cười thật tươi.
 
Bầu trời bỗng chốc đen đặc, những giọt mưa đầu tiên cũng đã bắt đầu nhỏ xuống. Tôi vội giơ tay vẫy gọi taxi, lòng mừng thầm vì có một chiếc may mắn vừa đến.
 
Tôi trở về nhà, bỗng quên mất rằng chiếc ví – nơi lưu giữ những ký ức cuối cùng của tôi về em, vẫn còn ở góc café không tên nhỏ nhắn ấy.
***
 
Một tuần lại trôi qua…
 
Đi làm. Ngập ngụa trong đống bài viết. Mệt mỏi với những cú điện thoại rầy la nửa đêm của sếp. Đó là cuộc sống của tôi.
 
Ba năm, hai tháng và mười một ngày, tôi dành trọn tình yêu mình cho em – mối tình đầu tiên trong đời.
 
Hai năm, bảy tháng và hai mươi chín ngày, tôi cố quên em.
 
Ngày chia tay em, tôi không khóc, nhưng cũng chẳng cười. Bạn bè nói tôi sao “sỏi đá”, khô khan quá, tôi chỉ biết cười giả lả cho qua. Để rồi mỗi đêm đặt lưng nằm xuống, thấy mắt mình đẫm ướt gối từ lúc nào.
 
Tôi trở lại cuộc sống bình thường nhanh chóng. Tôi lao đầu vào học tập, thả mình với những buổi tiệc tùng không dứt với bạn bè. Tôi thử yêu, thử mở lại trái tim khô cằn héo hon của mình, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Tất cả chỉ là những thứ tình cảm rơi rớt qua đường.
 
Chiếc ví không còn, số tiền lẻ sót lại, tôi cũng chẳng buồn kiếm. Nhưng tấm hình lần đầu tiên chụp chung với Phong Linh trong ví, lại khiến tôi mải miết đi tìm. Dù đã bao lần đến tại góc café ấy, hỏi thăm những nhân viên xung quanh ấy, tôi chỉ nhận được những cái lắc đầu không hơn không kém.
 
Tôi pha café. Bật laptop lên, tôi lại tiếp tục “chiến đấu” với những deadline kéo dài không dứt. “Bíp”- có tin nhắn đên. Là số lạ. Tôi ngạc nhiên nhìn những dòng chữ nhỏ nhắn trước mặt mình:
 
“Chào anh. Em là Hạ Anh -  cô gái ở sân bay đây, chắc anh vẫn còn nhớ chứ? Lúc ra về, anh đã để quên chiếc ví ở góc café, em đã gọi với anh ngay sau đó nhưng đã không kịp. Lần mò theo địa chỉ được ghi trong danh thiếp, em đã tìm đến công ty anh, nhưng lại chẳng bao giờ thấy anh. Cũng may, hôm nay em tình cờ gặp được anh Nam – sếp của anh đã cho em số điện thoại. Vì cả anh ấy lẫn mọi người đều không rõ nhà anh ở khu nào. À, số tiền cũng như những tài sản trong ví vẫn nguyên vẹn. Ngày mai em sẽ trả lại cho anh. Anh hẹn giờ và địa điểm nhé. Cảm ơn anh!”.

 
Tôi mỉm cười, những ngón tay lại lả lướt trên màn hình cảm ứng: “Okie. Vậy 5h chiều ngày mai, tại quán M. Nhé!”
***
 
- Đây là ví của anh!. Em xin lỗi vì đã đưa trễ thế này!.
 
- Không sao đâu
. Tôi xoay xoay ly café trong tay, nhẹ nhàng nhấp thêm một ngụm. Chắc tại tôi sống “ẩn dật” quá!
 
- Dạo này công việc của anh vẫn tốt chứ?
 
- Vẫn ổn. Còn cô?
 
- Em vẫn đi diễn thường xuyên. Dù hơi mệt.
 
- Đi diễn?
 
- Em là sinh viên năm cuối khoa Diễn xuất mà, em đang tham gia casting một số vai nhỏ. Nghệ danh của em là Lam Khiết, có lẽ anh cũng không biết em đâu.
 
- Tôi cũng thấy cô trông quen quen… Tôi bối rối. Tôi không am hiểu giới giải trí lắm, xin lỗi cô…
 
- Cũng phải thôi. Anh bận rộn như vậy, thời gian ngủ còn không có nữa là… Mắt anh thâm quầng rồi kìa…
 
Hạ Anh phì cười. Cái kiểu cách nói chuyện thông minh và sắc sảo của cô ấy rất dễ khiến người khác bị cuốn hút – hệt như một người nào đó mà tôi đã từng bắt gặp. Chúng tôi cứ ngồi trò chuyện với nhau như thế, rất lâu, tưởng chừng như thời gian đã ngưng đọng lại từ lúc nào. Chỉ khi khách khứa còn lác đác vài người và nhân viên của quán báo hiệu hết giờ mở cửa, tôi và Hạ Anh mới tạm thời ngưng câu chuyện, nói lời tạm biệt nhau ra về.
 
Vừa đẩy cửa quán bước ra, Hạ Anh nghiêng người xuống chào tôi:

Lại một lần nữa, tôi lạc mất em - 1

Em như bỗng chốc “sign out” khỏi cuộc đời tôi mà không lời từ biệt (Ảnh minh họa)

- Chúng ta sẽ còn được gặp nhau chứ?
 
- Có duyên ắt sẽ gặp.

 
Tôi mỉm cười quay đi, lặng lẽ trở về nhà.
***
Tôi nhìn em. Bức ảnh đã sờn cũ. Còn em, vẫn là nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc. Tôi nhếch mép, thấy lòng đau lạ. Em chưa hề rời bước ra khỏi cuộc đời tôi.
 
Đã quá một giờ sáng, tôi vẫn không tài nào ngủ được.
 
Kể từ ngày em đi, tôi vẫn thường mơ thấy em. Gương mặt em rất mơ hồ, nhưng giọng điệu em thì lúc nào cũng rõ mồn một mà đau đớn gọi tên tôi. Em muốn tôi ư? Để làm gì? Em đã rời bỏ tôi, vậy thì em cần gì ở tôi nữa chứ?
 
Thế nhưng, kể từ buổi tối gặp Hạ Anh hôm nọ, những giấc mơ kỳ quặc về em cũng dần dần tan biến.
 
Những tin nhắn dài ngoằng hỏi thăm càng làm tôi thân thiết với Hạ Anh bao nhiêu, thì lại càng làm tôi xa em bấy nhiêu.
 
Tôi đã phản bội em ư?
 
Tôi đã khiến em đau đớn ư?
 
Hay giờ này em đang ngồi cạnh một ai đó và quên béng mất tôi tự bao giờ…
 
Tôi cất tấm hình duy nhất còn sót lại trong ví vào ngăn tủ. Ừ thì giờ đây, có lẽ cả em và tôi đã không còn thuộc về nhau nữa.
 
Bật lửa đốt điếu thuốc trên tay. Nhả khói. Lòng tôi lại bải hoải trở lại.
***
 
Ba tháng –thấm thoát vết cắt thời gian lại trôi qua – Kể từ ngày tôi và Hạ Anh bắt đầu quen nhau.

Em xinh đẹp, sống mũi cao, đôi môi hồng mọng nước. Em thích bím tóc, thích mặc những bộ đầm thùng thình kiểu công chúa và thích cười. Đó là một cô nàng nữ tính thực thụ và luôn luôn xinh tươi.
 
Những ngày cuối tuần, tạm thời thu xếp lại những dự án ngổn ngang, tôi lại khởi đầu những buổi hẹn hò thú vị cùng em: Đi xem phim, shopping, chơi những trò chơi cảm giác mạnh trong công viên… như bất kì cặp đôi nào.
 
- Em thích ăn kem gì nhất? Dâu hay sô-cô-la?
 
- Dĩ nhiên là sô-cô-la
!. Anh hỏi thừa.
 
- Nhưng ở đây hết loại đó rồi. Ăn đại kem dâu, nhé!
 
- Không… Anh! Anh đi chỗ khác mua cho em…
 
- Nhưng anh thấy cũng ngon mà…
 
- Em đã nói không là không!

….
-Coi phim hoạt hình nhé! Cả tuần nay việc ngập đầu làm anh stress lắm rồi…
 
- Xem phim kinh dị cũng giải stress được mà.
 
- Kinh dị? Em không sợ ban đêm nằm mơ thấy ma sao?
 
- Lo gì. Đã có anh ở bên em rồi. Bất kể là con ma gì em cũng không sợ.

 
Em – Hạ Anh - Vẫn luôn bướng bỉnh, cố chấp và ngọt ngào như thế.
 
Từ khi quen em, tôi thấy lòng mình bỗng thấy vui lạ thường. Con tim như dần ấm áp trở lại. Chỉ có điều, mỗi lần ngồi cạnh em, tôi lại như cảm nhận được điều gì đó rất quen thuộc. Hệt như cái cảm giác… bên Phong Linh.
***
Hôm nay, sáng chủ nhật. Lại là một sáng cuối tuần.
 
Hạ Anh rất thích chụp ảnh. Vì thế, ngay từ sáng sớm, tôi đã gọi sẵn để em có thời gian chuẩn bị.
 
Giờ đây, em đang đứng trước mặt tôi. Em mỉm cười. Tóc em xõa. Chiếc áo sơ mi trắng thanh khiết kết hợp với chiếc váy vạt lệch màu xanh da trời nhạt trông em như một thiên sứ giữa đời thường.
 
Một trưa. Trời nắng gắt như đổ lửa. Em cứ chăm chú say mê nhìn vào ống kính. Vẫn với dáng đứng ấy, nụ cười trong trẻo ấy, một cảm giác thân quen lạ lại tràn ngập trong tâm trí tôi. Mắt bỗng ướt nhòe.
 
Em ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, lặng lẽ quay sang nhìn tôi:
 
- Sao rồi anh? Có tấm nào đẹp không?

 
- Em chụp tấm nào mà chẳng đẹp. Tôi phì cười.
 
- Anh chỉ giỏi nịnh. Hạ Anh lườm nguýt. Đưa đây em xem!.
 
Hạ Anh vội lấy chiếc máy ảnh trên tay tôi. Mân mê từng đường nét trên khuôn mặt ấy, chốc chốc tôi lại thoáng thấy cô ấy bật cười. Không gian tĩnh lặng, bình yên hơn bao giờ hết. Nhưng sao lòng tôi lại ngổn ngang đến lạ.
 
Dường như linh cảm có một điều gì đó không bình thường sắp xảy ra…
 
- Nếu một ngày nào đó ta lạc mất nhau, thì sẽ ra sao nhỉ?
 
- Sẽ chẳng bao giờ có điều đó.
Từ phía sau, tôi vòng tay qua người Hạ Anh, ôm em thật chặt.
 
- Thế nhưng,  anh phải hứa với em là sẽ luôn mang theo những bức hình này bên mình. Nhé!.
 
- Anh hứa.

 
Nụ cười thấp thoáng xuất hiện trên khóe môi Hạ Anh, nhưng sao lại buồn kì lạ. Tôi cứ đứng yên, ôm chặt cô ấy như thế, rất lâu.
 
Cho đến khi trời bắt đẩu chuyển mưa và màn đêm chập choạng buông xuống.
 
***
 
Tôi nhắn tin.
 
Hạ Anh không trả lời.
 
Một ngày trôi qua, chắc cô ấy bận bịu quá!
 
Tôi gọi điện thoại.
 
Đầu dây bên kia không nghe máy.
 
Một tuần thấm thoắt, chắc là cô ấy đang say mê với đoàn làm phim đây.
 
Rồi thời gian cứ trôi như thế.
 
Hạ Anh như bỗng chốc “sign out” khỏi cuộc đời tôi mà không lời từ biệt.
 
Vậy mà, những dự án lại cứ tiến hành khiến tôi ngập ngụa trong hàng đống công việc. Ngay cả một câu “Em khỏe không?”, tôi cũng chẳng thể nào thốt nên lời như sợ luyến tiếc.
 
Và hôm nay, cũng may là thứ bảy, cuối tuần đã đến. Tôi vội vàng lái xe, chạy thẳng đến nhà Hạ Anh. Cửa khóa, tôi gọi mãi nhưng chẳng thấy một tiếng nào trả lời. Bỗng cửa khẽ mở, tôi mừng thầm, định gọi tên cô ấy thì một người phụ nữ lạ mặt trong nhà bước ra chào tôi:
 
- Cậu là ai?
 
- Dạ cháu là Thanh Phương, bạn của Hạ Anh. Cho cháu hỏi có Hạ Anh ở nhà không ạ?
 
- Cô ấy đã chuyển nhà đi hơn một tuần nay rồi, cậu không biết sao?
 
- Dạ…
Tôi sững người, dòng máu nóng di chuyển lên khiến mặt tôi đỏ ửng hơn bao giờ hết.
 
Yên lặng. Như chợt nhớ ra điều gì, người phụ nữ ấy bảo tôi đứng đợi ở ngoài. Sau một lúc lâu, người phụ nữ đưa cho tôi bức thư bao màu xanh bạc dán kĩ cùng chiếc chuông gió cùng màu. Tôi run run, từng dòng chữ đẹp đẽ mà Hạ Anh để lại cho tôi lại hiện rõ mồn một trước mắt:
 
“Anh à. Em biết mình có lỗi, vì đã tự tiện bỏ đi một cách đường đột như thế!. Thế nhưng, nếu như em mãi ở lại đây, với anh, như thế này, chỉ khiến em đau khổ thêm mà thôi. Anh có biết vì sao em lại thích ăn kem sô-cô-la, vì sao lại thích xem phim kinh dị, vì sao lại thích chụp ảnh… Bởi vì… tất cả… đều là những thói quen chung của em và chị em… chị Phong Linh.
 
Trước khi căn bệnh ung thư quái ác đó làm chị ấy ra đi mãi mãi chỉ sau một tuần du học sang Anh, chị ấy đã nhờ em… đưa chiếc chuông gió này cho anh, như một lời cảm ơn và xin lỗi… vì chị ấy đã định giấu anh vĩnh viễn. Em luôn tự nhủ long mình rằng không được yêu anh, vậy mà trái tim em đã thuộc về anh từ lúc nào… Em biết, mình chỉ là người thay thế. Em biết, anh vẫn còn yêu chị ấy, vì mỗi khi nhìn em, mắt anh đều hướng về chị ấy… Những thói quen hẹn hò, những lời nói ngọt ngào ấy… Anh đều chỉ dành riêng cho chị ấy… Anh à, em không thể tiếp tục yêu anh thêm được nữa, vì anh thực sự chưa bao giờ yêu em…”

 
Mắt tôi nhòe nước, lòng tôi lạnh ngắt từ lúc nào. Tôi thở dài, khóe môi bất giác mỉm cười. Đau đớn và chua xót.
 
Lại một lần nữa, tôi lạc mất em.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Mạc Song Kỳ (Kênh 14)
Tình yêu giấu kín Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN