Gặp lại tình đầu sau 25 năm

Tôi đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, và tôi hiểu rằng mình đã yêu nàng say đắm nhất trên đời này.

Ngày ấy khi tôi 18 tuổi, cái tuổi của thằng con trai mới lớn với bao nhiêu mơ ước, hoài bão trong đời và điều tôi khao khát nhất đó là một tình yêu. Dù đi học từ cấp 2 đến cấp 3 tôi cũng yêu đơn phương nhiều bạn học rất xinh đẹp ở lớp vì không dám nói nên tôi chỉ yêu đơn phương nên tôi vẫn chưa có được điều mình khao khát nhất.

Một hôm, tôi nghe ba mẹ nói chuyện với nhau rằng có con bé ở quê vào Sài Gòn học thi ĐH ở nhờ nhà Cậu tôi mà nó đẹp và giỏi lắm, phụ giúp Cậu tôi nhiều việc gia đình. Tôi nghe thế và đã chạy lên nhà Cậu, nhưng lúc đến tôi không thấy ai lạ ở trong nhà cả. Lúc đó tôi cũng mắc cỡ không dám hỏi ai, chỉ ở đó chơi lâu, ăn cơm rồi ngủ. Khi tôi ngủ dậy thì thấy có một cô bé cũng trạc tuổi tôi, tôi đã giật mình và bối rối khi nhìn thấy cô ấy. Đúng như mẹ nói, tôi thấy nàng rất xinh với làn da trắng mịn, đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ tự nhiên. Đúng là ”Môi son má đào”, bàn tay nàng với những ngón tay thon dài, cổ tay tròn trịa thật là đẹp, mái tóc đen óng mượt xõa xuống đôi bờ vai mềm mại... Tất cả thật sự đã làm tôi ngơ ngẩn.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt mỹ của một người con gái. Lúc đó tôi nghĩ, tại sao phụ nữ lại xinh đẹp, hấp dẫn không thể tưởng tượng nổi như vậy nhỉ! Và cả đến bây giờ tôi cũng chưa bao giờ có cái cảm giác nhìn thấy vẻ đẹp nào đã làm cho tôi ngẩn ngơ, mê mẩ̃n nhiều đến vậy. Cái cảm giác rung động đầu đời thật là không thể diễn tả hay so sánh được. Tôi run quá không biết nói gì chỉ đi tới đi lui, loanh quanh và nhìn trộm nàng. Rồi trời tối lúc nào tôi cũng chẳng hay, tôi không muốn trời nhanh tối như thế này chút nào. Nhưng rồi tôi cũng phải về nhà trong luyến tiếc. Suốt đường về nhà đầu óc tôi chỉ nghĩ về nàng. Tôi lo lắng không biết mình phải nói cái gì đầu tiên để làm quen nàng, rồi nghĩ không biết nàng có chịu làm quen với mình hay không? Bao nhiêu là cảm xúc, lo âu lởn vởn trong đầu tôi. Cho đến khi tôi vấp phải cục đá suýt té, tôi mới giật mình tỉnh ra và thấy là sắp tới nhà rồi. Đêm đó tôi không ngủ được vì nghĩ miên man về nàng.

Hôm sau tôi lại tìm cách đến nhà Cậu tôi. Gặp nàng nhưng tôi lại cứ lẩn quẩn, đắn đo mãi không biết nói gì. Mãi sau mới quyết bạo dạn hỏi thăm nàng. Tôi hỏi: ”Em tên gì?”. Nàng cúi đầu đáp lý nhí: ”Em tên Tâm”. Hỏi được mỗi một câu như thế rồi thì tôi cứ lóng ngóng không biết nói gì nữa, mãi sau mới hỏi thêm được vài ba câu vu vơ, và nàng cũng cứ cúi đầu đáp lý nhí, sau đó nàng quay đi nói là phải đi làm việc. Cuối cùng là tôi cũng chưa giới thiệu tên mình, mà lúc đó tôi cũng không nhớ tên mình là gì nữa. Rồi cứ ngày qua ngày như thế chúng tôi mới từ từ thân nhau và nói chuyện tự nhiên hơn.

Ngày nào tôi cũng tìm cách gặp nàng, và ngày nào cũng nhìn thấy nàng, nhưng lúc nào thấy nàng là đầu óc tôi cứ lâng lâng bay bổng, không thể diễn tả được, tôi cứ nhìn nàng đắm đuối, càng nhìn lại càng thấy nàng thật là xinh đẹp quá. Từ ngày gặp được nàng, con người tôi thay đổi hẳn, tôi luôn vui vẻ và hớn hở, cảm thấy cuộc đời này thật là đẹp. Hình bóng nàng luôn quanh quẩn bên tôi, đi cả vào trong những giấc mơ của tôi, không một phút giây nào mà tôi không nghĩ về nàng dù là đang làm việc, học hành hay bất cứ nơi đâu. Tim tôi đã rung động mãnh liệt. Tôi đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, và tôi hiểu rằng mình đã yêu nàng say đắm nhất trên đời này. Tôi đã bị tiếng sét ái tình, nó đã ảnh hưởng và theo tôi suốt cuộc đời. Tôi nóng lòng được thổ lộ với nàng nhưng cứ nhút nhát không dám nói ra mỗi khi gặp nàng. Rồi tôi quyết định viết một lá thư bỏ vào một quyển sách và nhờ ông ngoại tôi đưa giùm. Tôi sốt ruột và hồi hộp chờ hồi âm nhưng khi gặp nàng thì nàng lẩn tránh không nói chuyện làm tôi lo lắng vô cùng. Tôi đã ra về trong nỗi buồn đau vô tận.

Chuỗi ngày buồn đau, thất vọng đã làm tôi đổ bệnh nằm liệt giường gần một tuần. Rồi một hôm tôi đang ngồi thẫn thờ nhìn ra đường, với nỗi buồn rười rượi, lòng thương nhớ nàng da diết thì thấy loáng thoáng người giống nàng đi vào nhà mình, tôi không tin vào mắt mình và cố nhìn lại cho rõ thì đúng là nàng rồi. Khi vào đến nhà tôi, tôi chưa kịp nói gì thì nàng đã hỏi mẹ tôi đâu. Tôi hỏi: “Em hỏi mẹ anh làm gì?”. Nàng nói “Cậu anh nhờ em nói với mẹ anh một chuyện”. Thì ra nàng đến nhà tôi vì Cậu tôi nhờ đi qua báo cho mẹ tôi chuyện gì đó. Khi biết nàng đến không phải vì mình lòng tôi càng thêm trĩu nặng. Tôi nói ba mẹ tôi đi vắng. Sau một lúc thẫn thờ, tôi nói nàng vào nhà chờ, nàng đắn đo, tôi lại giục: ”Em cứ chờ chút xíu đi”, một lúc sau nàng mới chịu vào, tôi mừng quá. Hai chúng tôi ngồi trong nhà nhưng không ai nói gì, tôi thì nhìn nàng nhưng nàng cứ cúi đầu. Sau một lúc nàng mới mạnh dạn nhìn quanh nhà và dừng lại ở cây đàn ghita trên tường. Tôi lấy cây đàn và bảo nàng đi dạo quanh vườn với tôi. Tôi phải năn nỉ mãi nàng mới chịu đi.

Gặp lại tình đầu sau 25 năm - 1

Tôi phải cố gắng xem như tất cả là một kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời mình (Ảnh minh họa)

Chúng tôi đi loanh quanh vườn một lúc và dừng lại  bên gốc cây to. Tôi nói: ”Sao anh viết thư cho em mà em không trả lời mà còn lẩn tránh anh?“. Nàng không trả lời mà hỏi lại: ”Sao không thấy anh lên chơi?”. Lúc đó bao nhiêu nỗi buồn đau uất ức tôi nói ra hết. Tôi nói “Anh đã yêu em ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, yêu nhiều lắm. Nhưng sau khi đưa thư cho em thì em lẩn tránh anh, đã làm anh buồn và đau khổ đến tận cùng, anh đã bệnh liệt giường từ đó đến nay”. Nói đến đây tôi thấy mắt nàng đỏ hoe mà không nói gì. Tôi nói thêm ”Anh đã đổ bệnh vì em rồi”. Tôi gặng hỏi nàng hãy cho tôi biết lý do, nàng cứ nói không có gì. Tôi nói "Vậy em không thích anh hả?". Lặng yên một lúc nàng mới nói. ”Ba mẹ dặn em vào lo học hành không được quen ai ở Sài Gòn”. Tôi nói: ”Vậy để anh nói với ba mẹ em hỏi cưới em”. Tôi nói tới đây nàng giật mình la lên. ”Không được đâu! Ba em đánh em chết”. "Nhưng mà anh yêu em, anh muốn cưới em mà", nói rồi tôi nắm lấy tay nàng, nàng giật lại nhưng tôi đã nắm chặt, tôi thấy tay nàng run rẩy.Tôi kéo nàng lại và ôm nàng nhưng nàng co rúm lại, lùi ra xa. Tôi kéo mạnh nàng một lần nữa và một lần nữa thì nàng đã nằm trong vòng tay tôi, nhưng nàng cứ vẫn la lên: ”Buông em ra”. Tôi nói rằng em mà không chịu là anh chết cho em coi, và nàng đã gục đầu đứng yên. Tôi ôm nàng chặt hơn và tôi cảm nhận thân thể nàng run rẩy, tôi nghe một mùi hương thật quyến rũ từ cơ thể nàng mà lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được, cơ thể nàng sao mà mềm mại, hấp dẫn quá. Tôi ngất ngây như đang ở thiên đường, hồn tôi bay bổng, đê mê. Giây phút ấy tôi thấy mình hạnh phúc quá, cuộc đời thật là đẹp cho tôi có được nàng. Tôi nói gần như là khóc: ”Được ôm em  anh cứ ngỡ là giấc mơ. Anh yêu em, anh muốn cưới em, em có yêu anh không?”. Nàng không nói gì, một lúc sau lại gục đầu vào vai tôi bỗng nàng nói: ”Sợ anh gạt em, em cũng sợ ba mẹ biết nữa”. Tôi an ủi nàng: ”Anh cưới em, anh yêu em suốt đời mà, em là người anh yêu nhất trên đời này rồi làm sao anh gạt em được”. Tôi ôm nàng rất lâu, chỉ có thế. Tình yêu đầu đời của tôi thật trong sáng và tinh khiết như vậy.

Những giây phút đẹp nhất của cuộc đời tôi đã diễn ra như vậy, rồi tôi đàn hát cho nàng nghe bài ”Tôi đưa em sang sông” vì lúc đó tôi mới học đàn và chỉ mới học được có bài đó. Bây giờ nghĩ lại thấy thật là ngây ngô nhưng nàng vẫn khen và nhìn tôi ngưỡng mộ. Tôi vui sướng lắm. Chúng tôi đã yêu nhau từ đó, một tình yêu đầu đời thật đẹp, trong sáng, nên thơ và mãnh liệt. Chúng tôi cũng dệt mộng vàng, cũng thề non hẹn biển nhưng cuộc đời thật không như những gì mình mong muốn. Bão tố đã cuốn đi cuộc tình thơ mộng của chúng tôi. Sau khi không đỗ Đại Học, ba mẹ nàng bắt phải về quê. Sau này tôi biết ba mẹ nàng muốn nàng về quê lấy chồng, không muốn con mình lấy trai Sài Gòn. Nhưng nàng đến 25 tuổi mới lấy chồng (7, 8 năm sau), nghĩa là nàng cũng đau khổ lắm. Và gia đình tôi cũng không muốn tôi yêu vì sợ ảnh hưởng việc học của tôi. Hai gia đình đã chia cắt tình yêu của chúng tôi làm cho chúng tôi đau khổ cả cuộc đời.

Như định mệnh đã an bài cho cuộc tình nghiệt ngã, cho cuộc đời tôi đau khổ khôn nguôi. Hôm ấy như thường lệ tôi lên nhà Cậu tôi để gặp nàng thì nghe tin nàng đã về quê. Tôi đã sững sờ, chết lặng, lòng đau đớn như đứt từng khúc ruột, tôi như điên dại .Tôi đã phải gánh chịu nỗi đau tận cùng, quá sức chịu đựng của một thằng con trai mới lớn, cuộc đời này niềm vui sao mà ngắn ngủi. Tôi đã ở thiên đường chưa được bao lâu, vị ngọt của tình yêu chưa trọn vẹn thì tôi đã bị rơi xuống địa ngục và nếm trái đắng của cuộc đời. Tôi đã thất tình hai năm trời, đó là hai năm đen tối nhất của cuộc đời tôi, hai năm mà tôi đau khổ nhất, không thể nào tưởng tượng được. Hai năm trời mà tôi đã tan nát cõi lòng vì thương nhớ nàng ngây dại. Hơn hai năm sau tôi mới nguôi ngoai dần và cố gắng an ủi mình vui sống. Nhưng thật là quá khó cho tôi vì hình bóng nàng đã mãi ngự trị trong trái tim tôi, tôi không thể nào quên được, cứ muốn gặp được nàng dù chỉ một lần.

Rồi 25 năm sau tôi nghe một số điện thoại lạ, bất ngờ với tôi đó là nàng. Qua  điện thoại, nàng kể cho tôi nghe bao nhiêu là chuyện, và hẹn vài tháng sẽ vào Sài Gòn. Từ đó bao nhiêu kỷ niệm của ngày xưa cứ ùa về khiến lòng tôi hồi hộp, buồn vui lẫn lộn. 25 năm đã làm cho người phụ nữ khác đi nhiều nên tôi gần như không nhận ra nàng ở sân bay, nếu như nàng không thấy và gọi tôi trước. Rồi nàng kể cho tôi nghe ngày ấy em phải khóc biết bao nhiêu, phải đau khổ biết bao nhiêu vì thương nhớ anh, tôi nói với nàng tôi cũng đau buồn ,suy sụp như thế. Và ước gì tôi có thể gánh hết cho em nỗi đau buồn để em được hạnh phúc nhất.

Trong lần gặp lại đầu tiên, chúng tôi nói chuyện với nhau như những người bạn nhưng hôm sau nàng không muốn gặp tôi. Tôi gặng hỏi mãi nàng mới nói: ”Em sợ cầm lòng không được”. Tôi nói rằng: ”Nếu có phép màu cho thời gian trở lại anh vẫn chọn em. Nhưng giờ chúng ta không thể cho thời gian quay trở lại vì vậy chúng ta nên sống với thực tại. Anh muốn chúng ta giữ khoảng cách nhất định, bây giờ chúng ta là những người bạn. Nếu em đồng ý với anh điều này thì đây là niềm vui lớn nhất, niềm an ủi lớn nhất của anh để anh vui sống quãng đời còn lại”. Nàng nói: ”Em cũng nghĩ vậy nhưng em sợ cầm lòng không được”. Rồi tôi đã an ủi nàng, nói nàng hãy sống mạnh mẽ nhưng chính tôi cũng sợ mình không vượt qua được. 1/4 thế kỷ ít nhiều tôi cũng đã nguôi ngoai nhưng tự đáy lòng mình tôi vẫn hiểu tình cảm của mình nên tôi cũng phải cố gắng xem như tất cả là một kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời mình. Điều đó cũng thật là đáng trân trọng, đáng quý để chúng tôi vui sống, cũng làm tôi toại nguyện.

Cuối cùng tôi cũng được gặp lại nàng, biết nàng cũng đau khổ khôn nguôi từ cái ngày định mệnh ấy, biết được nàng sống ra sao, có một gia đình êm ấm như thế nào... như thế đủ làm tôi yên lòng. Ngày đưa nàng về quê sao lòng tôi cảm thấy thật là nhẹ nhàng, thanh thản lạ thường. Dường như là do bao nhiêu sầu muộn, uất ức trong lòng suốt ¼ thế kỷ mà chúng tôi đã chia sẻ hết cho nhau. Trong phút chia tay, lần này xem như là tạm biệt một người bạn, tôi đứng nhìn hình bóng nàng khuất xa dần nơi sân ga. Nhưng tôi bỗng thấy tay nàng quệt ngang mắt làm tôi giật mình, một nỗi buồn lại len lỏi trong tim. Sau đó tôi nhắn tin cho nàng rằng "Em đừng buồn, anh không thể vui được nếu em buồn đâu. Chúng ta sẽ sống quãng đời còn lại thật là đẹp như đã thỏa thuận em nhé". Năm sau là con nàng bằng tuổi chúng tôi ngày xưa và cũng vào Sài Gòn thi học. Nàng nói sẽ mua một căn nhà nhỏ cho con ăn học, khi ấy có thể gặp tôi nhiều hơn. Tôi đã quá vui mừng với điều này. Tôi cũng đã sẵn sàng xếp lại quá khứ u buồn, cũng xem như làm bạn với nàng bây giờ là niềm vui lớn nhất của mình như tôi đã nói với nàng.

Đây là chuyện tình buồn có thật của tôi.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo V. Triều ([Tên nguồn])
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN