Em chẳng là gì trong anh
Em mong manh dễ vỡ, chẳng hiểu bên anh được đến bao giờ.
Có những thứ không phải của mình thì không bao giờ là của mình. Em mong manh dễ vỡ, chẳng hiểu bên anh được đến bao giờ. Nói chuyện tình yêu như bát nước đầy, đầy rồi là tràn thế thôi. Chúc anh hạnh phúc bên gia đình. Anh hãy quyết định đi, đến với em hay là quay về nơi ấy, có hàng hoa giấy vẫn rung rinh trong gió, có chậu phong lan vẫn hiền hoà và ngôi nhà nhỏ mà chứa đầy ước mơ. Em chẳng là gì trong anh. Tình yêu của em chỉ nằm ở đó, kết thúc, bé nhỏ. Nếu xét ra thì em hơn anh đấy. Ai cũng bảo em rằng "Mày đừng yêu ông đó, ông có vợ con rồi, lừa đảo đó"... sao khi nghe thế em không tức giận để đá đít anh như bao người, lại ngu muội yêu anh, tin vào đôi mắt thật thà mà em không cưỡng lại được.
Em yêu anh đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai…
Anh bảo rằng hai người đã chia tay nhau, đã dọn nhà ra ở riêng, thâm tâm anh đã không xem chị là vợ nữa… Sao em cứ lại tin anh, luôn bên anh dù nhiều lần em đã đòi chia tay… bởi thế này khổ quá, chẳng muốn vì em mà làm tan vỡ hạnh phúc của riêng anh. Nhưng anh lại bảo ngốc ơi, tình yêu chúng mình em để cho ai, hãy để anh thu xếp. Em có cần phải nghe anh không, con tim em đã quá nhu nhược. Khi nghe những lời đó, ngay từ đầu em đã phải bỏ đi chứ, không phải vì yêu mà vì điều kiện quá thiệt thòi. Nếu quả thật như vậy thì anh là người đã có vợ và con, mà thiếu gì trai chưa vợ để lấy làm chồng chứ, vậy em đi lấy anh làm gì?! Em đâu phải thiếu người để yêu. Kể ra thì mấy bà bảo em dại, mô típ câu chuyện đã cũ mà vẫn có cá cắn câu, em đâu phải thiếu điều kiện để lựa những anh tử tế khác. Ấy, trớ trêu. Tại em ngốc, không muốn từ bỏ, không dứt khoát.
Tại em ngốc, không muốn từ bỏ, không dứt khoát (Ảnh minh họa)
Đoá hoa hồng em cài trên áo trắng phau
Yêu thương mong manh, em không giữ lấy
Này người ấy ơi, hoa đã tàn rồi.
Một ván bài cá cược để đổi lấy tình yêu trong anh. Em cá tuổi thanh xuân và niềm cỏ dại. Có được anh em vui hay áy náy, khi lòng anh vẫn gợn sóng u hoài. Rồi thời hạn một năm ta dành cho nhau cũng qua, không có anh em sẽ lại, tìm một thời hoa đỏ dịu dàng, yêu đương. Yêu thương mong manh em đâu giữ lấy, xuân qua mau em trả lại bên hồ. Thời ngây dại yêu người và thế đó. Chẳng trách, chẳng hờn, không oán, đến với anh em chẳng đã nói rồi. Em yêu anh đến nay chừng có thể, ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai, nhưng không để anh bận lòng thêm nữa, khi lòng anh vẫn gợn sóng u hoài. Đi đi, quên anh, quên một thời hoa đẹp. Chắc người sau quen, em sẽ là khúc gỗ, không yêu, không giận hờn, không oán trách… Hợp thì cưới thế thôi, đâu cần tình yêu, mấy ai có được người yêu là nửa còn lại bao giờ…