Cái giá của tình yêu (P.4)

Ngay lần đầu tiên đi làm, Duyên đã bị đồng nghiệp mỉa mai, chê bai là đứa nhà quê

Sắp đi làm rồi, cô sẽ chẳng còn hồn nhiên như thời học sinh, mơ mộng như thời sinh viên nữa, cô sẽ phải tự lo cho cuộc sống của mình. Cô nghĩ đến hắn, không biết giờ này hắn ở đâu nhỉ? Có lẽ hắn đang sống chung  với một cô gái nào cũng nên. Đáng thương cho những ai không may yêu phải hắn… nghĩ lại, cô thấy mình thật ngốc nghếch vì đã quá nhẹ dạ cả tin. Cũng chẳng trách được, đó là tình yêu, mà tình yêu thì dễ làm người ta mất đi lí trí của mình.

Tương lai của cô rồi sẽ sao đây? Dẫu người ta vẫn nói rằng, thời đại này trinh tiết không quan trọng nhưng vẫn có khối người con trai chỉ vì biết bạn gái mình không còn trinh mà sẵn sàng chia tay. Có biết bao nhiêu người phụ nữ cũng chỉ vì một chữ trinh mà bị chồng mình xúc phạm đánh đập chửi rủa không thương tiếc. Những câu chuyện, những tâm sự này ngày nào chả có trên các báo. Liệu cô có giống họ? Cô sợ, sợ một ngày nào đó người cô yêu thương cũng bỏ cô mà đi… Cô sợ lắm cái gọi là trinh tiết…Tại sao con gái chỉ vì cái màng mỏng manh ấy mà bị khinh bỉ, còn đàn ông họ ngủ với vô số người phụ nữ thì chẳng bị sao? 

Ngày đầu tiên đi làm, một buổi sáng đẹp trời, không chói chang và cũng chẳng mưa lất phất như mọi ngày. Mở tủ quần áo, cô chọn một chiếc áo màu phớt hồng cùng với chiếc quần jeans màu xanh, cô rất thích mặc quần jeans vì nó giúp cô trẻ trung, năng động hơn. Chiếc áo bó sát vào người càng để lộ những đường cong trên cơ thể cô, chiếc quần jeans giúp đôi chân cô thon gọn và dài hơn. Nhìn cô ăn mặc thế này, chắc chẳng ai biết cô là một đứa nhà quê chính hiệu.

Công ty vẫn chưa có ai đến. Dù đã biết lịch làm việc của công ty là 8h nhưng cô vẫn đi sớm. Cô sợ trên đường gặp phải chuyện gì bất ngờ sẽ bị lỡ hẹn. Đây là lần thứ ba cô bước vào công ty, chăm chú, ngó nghiêng khắp mọi nơi... thì ra công ty cũng không nhỏ lắm, dù nó chỉ là công ty tư nhân.

- Duyên đến sớm thế em?

- Vâng, em chào chị, chị là...?

- Ừ chị tên Lan. Hôm qua nghe chị Nga, trưởng phòng kế toán nói hôm nay có một em nhân viên mới tên Duyên vào làm ở công ty nên chị mới thử gọi em, không ngờ lại trúng…

- Dạ, tuần trước em đi phỏng vấn, không nghĩ lại trúng tuyển. Lần đầu tiên đi làm nên có gì không hiểu, chị giúp đỡ em với nhé!

- Em yên tâm, công ty mình các chị ấy cũng thoải mái lắm, có chị Nga hay nói thẳng thôi nhưng nói xong là quên ngay chứ không để bụng. Lúc đầu đi làm, chị cũng có tâm trạng như em vậy nhưng nhờ các chị trong công ty giúp đỡ chị cũng quen dần.

- Vâng, em cám ơn chị!

- Mà em ơi, tháng đầu em chưa được vào làm luôn đâu, phải bưng nước pha trà, trực máy photo, đôi khi còn bị sai vặt nữa đấy. Nhưng em cố lên, cứ ngoan và làm việc nhiệt tình là em sẽ được rút ngắn thời gian thôi!

- Là thật à chị? Em cũng nghe những người đi trước nói thế... không ngờ tới lượt mình cũng vậy. Một tháng cơ mà...

- Nhanh thôi em à!

- Hai người đến sớm thế? Đúng là nhân viên mới có khác, sợ bị phạt hả em?  - Chị Nga nhìn Duyên cười nói.

- Vâng chị! Là buổi đầu đi làm, em sợ đi đường nhỡ may có chuyện gì thì lại không kịp đến công ty. - Duyên ấp úng nhìn chị Nga nói. 

- Ừ, vậy là tốt đấy!

- Nhân viên mới của công ty mình đây à? Cũng xinh đấy chứ? Thấy bảo tốt nghiệp bằng giỏi cơ mà? Nhưng nhìn cách ăn mặc vẫn còn quê lắm, đúng là xuất thân từ nhà quê có khác. - Câu nói vừa rồi khiến Duyên đỏ mặt, cô sững người không biết phải trả lời thế nào.

- Nhà quê thì sao hả Hiền? Ông bà chị cũng là người nhà quê đó em. Chị thấy nhiều người thành phố như chị em mình còn chẳng học giỏi bằng mấy người nhà quê ấy! Trước khi nói em phải suy nghĩ, lời nói không mất tiền mua nên đừng có nói những lời khó nghe như vậy! Hơn nữa em Duyên hôm nay mới đi làm, em phải giúp đỡ em ấy chứ không phải là xét nét người ta?

Nghe xong lời nói của chị Nga, cô cảm thấy lòng mình nhẹ đi rất nhiều.

- Em xin lỗi, tại tính em nó thế! -  Hiền nói với giọng ăn năn rồi lườm Duyên một cái rõ dài.

- Thôi bỏ đi, lần sau rút kinh nghiệm.

- Chị giới thiệu với mọi người, đây là em Lê Nguyễn Kỳ Duyên, em ấy là nhân viên mới. Bắt đầu từ hôm nay, Duyên sẽ làm tại công ty chúng ta. - Chị Nga nhìn Duyên, rồi giới thiệu với mọi người!

- Em chào các anh chị, hôm nay em mới bắt đầu đi làm, em mong nhận được sự chỉ bảo và giúp đỡ từ các anh chị.  - Duyên cố bình tĩnh chào mọi người nhưng giọng nói vẫn còn hơi run.

- Được rồi, mọi người bắt đầu làm việc đi.

- Duyên, em gặp chị một chút.

- Vâng ạ.

- Vì là nhân viên mới vào công ty nên em chỉ có nhiệm vụ là bê trà cho mọi người và khi nào chị Phương bận việc không photo được tài liệu thì em làm giúp chị ấy nhé. Em cố gắng lên, cùng lắm là một tháng thôi, nếu làm tốt thì không đến đâu.

- Vâng, em sẽ cố gắng!

Khi chị Nga đi, cô khẽ thở dài. Thôi cố lên, cùng lắm là một tháng thôi mà.

Duyên pha trà và mời trà tất cả mọi người, ai cũng niềm nở với cô kể cả các anh đồng nghiệp nam, duy chỉ có Hiền thì vẫn vậy. Duyên nghe chị Lan nói, Hiền rất ghét người nhà quê. Biết là vậy nhưng Duyên vẫn rất nhiệt tình với Hiền vì cô chỉ đáng tuổi em, với lại cô cũng là nhân viên mới nên phải nín nhịn nhiều.

- Trà pha kiểu gì thế này? Uống chẳng thấy có vị gì, em không biết pha trà hả Duyên?

Các anh chị trong công ty đều ngước lên nhìn Hiền, một đồng nghiệp nam lên tiếng:

- Em thấy vị như mọi ngày mà, với lại có ai phàn nàn gì đâu, có mỗi chị kêu thôi à.

Vừa nói xong, Hiền nguýt anh đồng nghiệp một cái rõ dài.

- Em xin lỗi chị, lần sau em sẽ cố gắng làm tốt hơn. -  Dù có chút bực bội nhưng Duyên cũng lên tiếng xin lỗi trước.

May mắn cho cô là  Hiền nhận được điện thoại phải ra ngoài gấp nên không hạch sách cô nữa.

- Chị ấy thấy người ta hiền thì bắt nạt ấy mà.

- Phải đấy, dường như ai mới vào cũng bị chị ta nói này, nói nọ, trước em cũng thế các chị nhỉ. - Ch ị Lan lên tiếng.

- Ừ, thôi ráng mà chịu nha Duyên, chỉ thời gian đầu thôi.

Duyên nhìn các chị rồi mỉm cười:

- Em cám ơn các anh chị!

Tạm biệt mọi người ở công ty, Duyên ra về, một mình cô một lối, đường phố Hà Nội giờ tan tầm người đông như đi hội, thỉnh thoảng một vài chỗ lại tắc đường nhưng cô vẫn thấy tâm hồn mình lành lạnh -cảm giác của sự cô đơn.

Cô mua một chiếc bánh giò của chị bán hàng rong ở đường để ăn tối. Ăn bánh thay cơm, ở một mình nên cô chẳng quan trọng chuyện ăn uống.

Vừa về đến ngõ, cô đã nghe thấy tiếng cười rúc rích của hai anh chị trong xóm trọ. Thấy có tiếng mở cổng, biết là có người về nên hai anh chị im ắng hẳn. Nhìn thấy cô, chị Hà đã lên tiếng:

- Hôm nay nhìn em xinh thế, mặc thế kia ra đường thì khối anh chết nhỉ?

- Nay là buổi đầu tiên em đi làm chị à, mà thường ngày em vẫn mặc vậy mà, tại chị đi làm suốt nên không nhìn thấy đấy. Anh chị về sớm thế ạ?

- Ừ nay công ty nhỡ việc nên cho công nhân về sớm.

- Vậy ạ! Thôi em về phòng đây! - Duyên nhìn chị cười rồi bước về phòng.

Để mọi thứ lên giường, cô bước vào nhà tắm, dội những ca nước lạnh lên người, cảm giác mát rượi khắp toàn thân, dễ chịu quá. Một ngày thật mệt nhọc, cô nhìn xuống chân mình, những ngón chân bắt đầu sưng phồng lên vì phải mang đôi giày cao gót suốt cả ngày. Lấy chiếc khăn tắm lau người, ngắm mình trong gương, cô thấy mình gầy đi so với trước nhiều. Có lẽ vì công việc, vì cả những đêm không ngủ được đấy mà. "Thôi mọi chuyện qua rồi, bắt đầu từ hôm nay mình sẽ sống khác, Duyên ơi mạnh mẽ lên nào!" - Vừa soi gương cô vừa cười, nụ cười cho một khởi đầu mới.

Mở cửa phòng, trời đã nhá nhem tối, xóm trọ tối om và yên tĩnh như mọi ngày nó vẫn thế. Chân cô mỏi nhừ, thành quả sau một ngày bê nước pha trà và phục vụ tốt mọi việc các chị nhờ đây mà. Cô thở dài... công sở thật nhiều chuyện, may mà chỉ có mỗi chị Hiền đanh đá thôi, chứ có thêm người nữa như chị ấy, chắc cô nghỉ việc luôn. Không biết còn bao nhiêu chuyện xảy ra nữa đây, may là các anh chị trong công ty cũng giúp đỡ cô nhiều.

Cái giá của tình yêu (P.4) - 1

 Cô vẫn chưa tin nổi những gì vừa xảy ra với mình… (Ảnh minh họa)

Ngồi dựa lưng vào cửa, ngước lên nhìn bầu trời, một buổi tối thật yên bình… đã bao lâu cô không có cái cảm giác này. Ngồi ngắm trăng, thỉnh thoảng nghe tiếng gió thổi cũng hay đấy chứ? Nó cũng giúp tâm hồn cô bình yên hơn phần nào…

Những ngày sau, cô vẫn đến công ty làm những công việc lặt vặt như mọi ngày. Chợt chị Nga lên tiếng:

- Chị nghe bảo hôm nay giám đốc đến ông ty đấy, mọi người làm việc chăm chỉ nhé!

- Vậy à chị, đúng rồi, thấy chị thư ký bảo sếp chỉ đi công tác có một tuần thôi! -  Chị Lan nói xen vào.

Duyên chẳng quan tâm, sếp về hay không thì cô cũng chỉ bê nước với pha trà, chẳng liên quan gì.

 Khi mang trà tới chỗ chị Lan, cô khẽ hỏi:

- Sếp mình trẻ hay già vậy chị? Có khó tính không chị?

- Sếp mình trẻ thôi em ạ! Cậu ấy mới tiếp quản công ty được hai năm nay, nói chung là cũng tốt, vì dù sao người trẻ họ cũng thoải mái với nhân viên của mình hơn.

Nghe xong, Duyên gật gù như hiểu được phần nào. Đúng rồi, người trẻ thường tâm lý hơn mà.

- Sếp đến, mọi người ơi! - Một chị đồng nghiệp nói to.

Vừa nghe thấy thế, các chị trong công ty ai cũng sửa sang lại đầu tóc, trang phục, còn cô thì vẫn thế, vẫn nhìn ra cửa hóng xem sếp của cô đã đi vào chưa? Cô muốn xem sếp là người như thế nào. Hồi hộp quá.

Một người đàn ông trẻ mặc bộ vest đen sang trọng bước vào công ty, anh khẽ mỉm cười với tất cả mọi người. Sau khi nhìn hết một lượt, mắt anh dừng lại ở gương mặt cô. Cô bị bất ngờ trước ánh mắt ấy, chị Nga vội lên tiếng:

- Thưa giám đốc, đây là nhân viên mới của công ty, em ấy tên là Lê Nguyễn Kỳ Duyên.

Cô thấy bối rối. Lần đầu tiên cô gặp một vị sếp còn trẻ như vậy, cô nhìn anh rồi nói khẽ:

- Em chào giám đốc.

Anh như đọc được suy nghĩ của cô. Anh im lặng một lúc, rồi nhìn tất cả mọi người và nói:

- Thôi mọi người tiếp tục làm việc đi!

Sau khi sếp đi, mọi người ai vào việc nấy, thỉnh thoảng cô lại nghe thấy tiếng các chị nhận xét về sếp…

- Sếp mình cũng đẹp trai đấy chứ, thấy bảo chưa vợ con gì đâu?

- Nhìn thế mà chưa vợ à, thế chắc có người yêu rồi, phong độ thế cơ mà?

- Ừ đẹp trai như sếp thì con gái phải xếp hàng dài ấy chứ.

Cô khẽ cười. Cô từng nghe mọi người bảo gái công sở thường hay buôn chuyện, có lẽ các chị đồng nghiệp của cô cũng vậy.

- Duyên à! Tí nữa em bê một tách trà lên phòng giám đốc nhé.

- Dạ vâng.

Cô cảm thấy người mình nóng bừng. Là vì tách trà nóng hay là do cô sợ gặp sếp? "Bình tĩnh nào" - cô động viên mình.

- Cốc…cốc…cốc…

Không ai trả lời, cô gõ tiếp, nếu sếp vẫn không trả lời thì cô sẽ đi xuống.

- Cốc…cốc…cốc…

Vẫn im lặng, cô định bước đi thì nghe thấy tiếng vọng ra.

- Ai đấy? Vào đi, cửa không khóa.

Cô khẽ mở cánh cửa rồi bước nhẹ vào.

- Em chào giám đốc, chị Nga bảo em mang trà lên cho giám đốc. Mời giám đốc uống trà! Cô nói bằng giọng run run.

Anh nhìn cô, gương mặt cô vẫn thế, vẫn duyên, vẫn xinh như ngày nào.

Cô nhìn anh rồi vội vã quay mặt đi chỗ khác. Tại sao anh lại nhìn cô kỹ như vậy? Mặt cô có gì à? Hay quần áo cô bị làm sao? Cô cảm thấy bối rối khiến tách trà trên tay cô bị rơi xuống nền.

- Choang…

Những mảnh vỡ lăn tung tóe khắp nền nhà, cả anh và cô đều giật mình, cô nhìn xuống nền nhà.

- Chết rồi, em xin lỗi sếp, do em không cẩn thận - Cô vừa nói, vừa cúi xuống nhặt những mảnh vỡ lăn trên nền nhà. Những giọt nước mắt cũng tự nhiên rơi xuống, có lẽ vì cô sợ… Cô giận mình tại sao lại lơ đãng như vậy?

Một chiếc khăn giấy đưa ra trước mặt cô. Bất ngờ, cô nhìn chiếc khăn giấy rồi nhìn cánh tay anh. Đúng rồi, khăn giấy… giọng nói của người này… Có khi nào?

- Em nhớ ra điều gì rồi à? - Anh như đọc được suy ghĩ của cô.

- Em… em…-  Cô ngước lên nhìn anh, nụ cười của anh đã giúp những giọt nước mắt thôi rơi.

 - Có phải… -  Cô bỏ lửng câu nói.

- Hai năm về trước, có một chàng trai đã nhìn thấy một cô gái băng bó vết thương cho một phụ nữ bị tai nạn. Chàng trai vẫn đứng nhìn cô gái mà không biết rằng mọi người đã ra về hết, trên đường chỉ còn mỗi anh và cô gái ấy. Chỉ đến lúc cô gái ấy gần đi qua mặt chàng trai, chàng trai mới giật mình và đưa chiếc khăn giấy của mình cho cô… nhưng chính anh cũng bị bất ngờ bởi thái độ của cô ấy. Dù vậy nhưng chàng trai vẫn cảm thấy vui vì kịp nghe được hai chữ “cám ơn” từ miệng cô gái. Và chàng trai ấy cũng không ngờ rằng thái độ của cô gái ấy lại ám ảnh anh trong suốt một thời gian dài.

Cô ngước lên nhìn anh…

- Người ta thường bảo trái đất tròn thì nó tròn thật, người ta bảo nếu có duyên thì ắt sẽ gặp lại. Đúng, đã có lần chàng trai hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp lại cô gái ấy nhưng gần hai năm trôi qua, anh vẫn không gặp và cuối cùng anh lại không ngờ, cô gái ấy lại là một trong những người đến công ty mình nộp hồ sơ xin việc. Cuộc sống này nhiều niềm vui quá!

Cô nhìn anh… Lúc này anh không giống một vị giám đốc, anh thật gần gũi. Nước mắt cô vừa ngừng lại tiếp tục rơi. Cô không ngờ... thật sự cô chẳng bao giờ nghĩ có một người lại có thể nhớ chi tiết đến thế chỉ sau một lần gặp.

Trong phòng ngột ngạt quá. Cô muốn chạy ra ngoài, đúng hơn là cô chẳng biết phải nói gì với anh lúc này. Lau vội những giọt nước mắt, cô đứng dậy và nói:

- Để em đi lấy cho giám đốc một tách trà khác…

Anh không nói gì. Anh nhìn theo bóng dáng cô, hình như con người ấy, bóng dáng ấy, nụ cười ấy đã ở trong trái tim anh rồi. Anh cười, đã đến lúc anh phải quên đi mối tình đầu của mình rồi, tất cả chỉ còn là kỷ niệm…

“Có những khoảng trống vẫn có thể lấp đầy nếu ta cần cù và cố gắng, có những nỗi đau tưởng chừng không thể vượt qua nhưng nó lại nhạt nhòa theo thời gian”.

Phải! Thời gian đã làm phai mờ đi nhiều kỷ niệm của mối tình đầu. Cũng đã mấy năm trôi qua… đã đến lúc anh nên tìm cho mình một tình yêu mới.

Cô bước vào, trên tay là một khay trà, anh và cô nhìn nhau, anh không nói gì, cô chỉ vội đặt ly trà lên bàn rồi nói:

-  Em không nhớ nhiều về cái vụ tai nạn ấy, nếu như không phải vì chếc khăn giấy và cách anh đưa chiếc khăn ấy ra thì có lẽ em đã quên. Và dù anh có nhắc lại chi tiết thế nào em cũng không tin người đó là anh. Mọi thứ đến bất ngờ quá... Dù sao thì em cũng cảm ơn anh đã tặng em chiếc khăn giấy đó và cảm ơn vì đã nhớ đến em, dù chỉ một lần gặp mặt.

Anh vẫn nhìn cô, anh thích nhìn cô mỗi khi cô nói vì những lúc ấy, đôi mắt cô lại sáng lên, cái lúm đồng tiền trên má cô lại rõ hơn.

- Không còn việc gì nữa, em xin phép được ra ngoài ạ.

Cô nhìn lướt qua anh một lần nữa rồi vội vàng bước ra ngoài. Cô sợ anh lại nói thêm một điều gì nữa...

Anh vẫn nhớ, thậm chí còn nhớ chi tiết hơn cả cô. Cuộc sống luôn mang đến những bất ngờ như vậy đấy! Cô vẫn chưa tin nổi những gì vừa xảy ra… Tất cả cũng chỉ là một chữ “duyên”. “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.

- Duyên ơi về thôi! Muộn rồi, ngồi tơ tưởng tới anh nào mà mặt lại đờ đẫn ra thế kia?  - Chị Lan nhìn cô trêu đùa.

Cô giật mình, cô cũng chẳng biết cô đã ngồi như vậy trong bao lâu.

- Dạ em chuẩn bị về rồi đây! Chị về trước đi ạ!  - Cô nhìn chị Lan rồi đáp.

- Vậy em về sau nhé.  - Chị Lan nói rồi ra về.

Cô đi thật chậm trên đường về. Chân thì bước đi nhưng tâm trí cô vẫn còn suy nghĩ về những gì xảy ra ở công ty hôm nay. Thi thoảng có cơn gió lạnh lùa vào tóc cô… gió cũng như nhuốm màu tâm trạng phấn khích của cô...

(Còn nữa)

Xem các bài viết liên quan:

Cái giá của tình yêu (P.3)

Cái giá của tình yêu (P.2)

Cái giá của tình yêu (P.1)

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Lê Trang ([Tên nguồn])
Cái giá của tình yêu Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN