Bí ẩn về những cuốn sách bọc da người
Cuốn sách này bìa bóng, màu nâu vàng trông rất giống da thuộc nhưng thực tế là bọc bằng da người.
Cuốn sách này bìa bóng, màu nâu vàng trông rất giống da thuộc, nhưng thực chất sự ra đời của cuốn sách liên quan đến một câu chuyện lịch sử: Vào năm 1605, linh mục Henry Garnet bị bắt vì tội âm mưu lật đổ Thượng viện Anh, giết vua James Đệ nhất và bị kết án tử hình, sau khi bị treo cổ, vua James Đệ nhất đã sai người lột da vị linh mục này để làm bìa cuốn sách.
Và chính cuốn sách này đã khiến cho không ít người sử dụng nó gặp phải những câu chuyện cực kỳ kinh hãi.
Những cuốn sách có bìa kỳ lạ
Vào năm 1605, linh mục Henry Garnet bị bắt vì tội âm mưu lật đổ Thượng viện Anh, giết vua James Đệ nhất.
Mặc dù nhiều người tranh cãi rằng ông chỉ biết được kế hoạch này thông qua những lời xưng tội của con chiên và buộc phải giữ bí mật theo đúng nguyên tắc, song cuối cùng, ông không thể thoát khỏi án tử hình.
Sau khi linh mục Henry Garnet bị treo cổ, vua James Đệ nhất đã sai người lột da vị linh mục này để làm bìa cuốn sách mà người ta tạm dịch là: “Sự thật xung quanh phiên toà xét xử những kẻ phản quốc man rợ nhất - tên thầy tu dòng Garnet và bè lũ của hắn” với mục đích răn đe dân chúng.
Trước đây, việc lột da người để bọc sách vốn là một tập tục bắt nguồn từ các nghi lễ trừng phạt thời cổ đại.
Tù nhân bị kẻ bắt giữ mình lột da cho tới chết. Da và những bộ phận khác trên cơ thể họ được sử dụng như một minh chứng cho chiến công của kẻ chiến thắng.
Việc bảo quản da người thậm chí còn được cho là “mốt” trong thời kì đó. Dần dà, tập tục này đã trở nên phổ biến vào khoảng thế kỉ XVII, XVIII.
Người ta tin rằng lấy chính da của kẻ tử tù làm bìa cho các cuốn sách về tội danh mà chúng gây ra sẽ tăng thêm sự khinh bỉ, nhằm cảnh báo kẻ dám cả gan nghĩ tới việc vi phạm pháp luật.
Bảo tàng Surgeons Hall tại Edinburg (Scotland) hiện nay vẫn lưu giữ một cuốn sách bỏ túi đã cũ, bìa màu nâu đậm ngả sang đen với dòng chữ “Hành quyết ngày 28/1/1829” và “Sách bỏ túi làm bằng da của Burke”.
Đó là kẻ đã đánh thuốc mê và giết hại 16 mạng người chỉ để bán thi thể họ cho nhà giải phẫu Robert Knox. Sau khi bị treo cổ, Bruke đã bị lột da để đóng bìa cuốn sách ghi tội trạng của chính mình.
Cuốn sách này bìa bóng, màu nâu vàng trông rất giống da thuộc
Trong thời kỳ chiến tranh Thế giới thứ II, Đức Quốc xã cũng từng bị cho là đã sử dụng hình phạt ghê rợn này đối với nạn nhân Do Thái trong các cuộc tàn sát của mình.
Trang cuối cùng của cuốn sách “Practicarum quaestionum circa legas regias Hispaniae”, một cuốn sách về luật pháp Tây Ban Nha thế kỉ XVII, viết rằng: “Tất cả bìa của cuốn sách này được lấy từ người bạn của tôi, Jonas Wright, người đã bị Wavuma (một bộ tộc ở châu Phi) lột da khi còn sống vào ngày 4/8/1632.
Vua Btesa đã đưa cho tôi cuốn sách, nó là một trong những tài sản quan trọng nhất của Jonas xấu số, cùng mẩu da của cậu ấy để đóng bìa cho nó. Hãy yên nghỉ nhé!”. Cuốn sách trở thành hiện vật tưởng nhớ cuộc đời và cái chết của một người bạn người đóng sách.
Trong nhiều trường hợp, việc lấy da người để làm bìa mang một ý nghĩa trái ngược so với tập tục ban đầu.
Bác sĩ John Stockton Hough là người chẩn đoán ca mắc giun tóc đầu tiên tại Philadelphia (Mỹ).
Để kỉ niệm sự kiện quan trọng đó, ông đã lấy da của chính bệnh nhân này làm bìa cho các cuốn sách của mình. Rất nhiều sách về giải phẫu học cũng sở hữu loại bìa đặc biệt này.
Theo bà Laura Hartman, người lập danh mục sách hiếm tại Thư viện Y học quốc gia ở Maryland (Mỹ), bác sĩ làm vậy để tôn vinh những người có đóng góp cho việc nghiên cứu y học.
Cũng giống như da động vật, lớp chân bì của da người cũng có thể xử lí và thuộc lại. Nó sẽ trở thành vật liệu khá bền và lí tưởng để đóng bìa sách. Người ta còn có thể nhuộm màu hoặc chạm khắc lên đó tùy ý.
Chất lượng cũng như niên đại thường khá dài của sách khiến cho nhiều người lựa chọn cách bị lột da để được tiếp tục sống, dù theo một cách khác.
Họ tự nguyện hiến da sau khi chết với mong muốn giữ cho những kí ức về mình sẽ còn sống mãi. Tới nay, bảo tàng The Boston Athenaem vẫn còn lưu giữ tự truyện năm 1837 có tựa đề “The Highwayman: Narrative of the life of James Allen alias George Walton” (tạm dịch: Kẻ cướp đường: Câu chuyện cuộc đời của James Allen, biệt danh George Walton) của tên cướp khét tiếng George Walton, kẻ đã yêu cầu rằng sau khi chết, da mình sẽ được lấy làm bìa cuốn sách này và tặng riêng nó cho John A.Fenno.
Sự dũng cảm chống cự của Fenno khi bị cướp thực sự ấn tượng tới mức Walton đã phải dành món quà đặc biệt cho một trong những nạn nhân của mình.
Những câu chuyện rùng rợn liên quan tới các cuốn sách da người (!?)
Câu chuyện lạ đầu tiên liên quan tới cuốn sách bọc da của tên cướp khét tiếng George Walton. Ông Alan, người đầu tiên có được cuốn sách này đã chết chỉ sau đúng 7 ngày sở hữu nó.
Theo lời kể lại của những người thân trong gia đình Alan thì hàng đêm “hồn ma” của Walton cứ hiện về yêu cầu ông Alan phải đi cướp của, giết người nếu không sẽ bị chết trong vòng 1 tuần.
Có lẽ do không thực hiện theo yêu cầu của quỷ dữ nên ông Alan mới phải chịu cái chết tức tưởi đến như vậy.
Xung quanh quyển sách này có nhiều điều kỳ lạ
Theo các bác sĩ thì ông Alan bị chết sau một cơn đau tim, nhưng người nhà của ông Alan lại không nghĩ như vậy… Sau khi rời bỏ ông Alan, cuốn sách của tên cướp Walton rơi vào tay Speci, một kẻ có máu mặt tại London vào những năm đầu thế kỷ XX.
Kể từ khi có được cuốn sách bọc da người, bỗng nhiên vị thế của Speci trong “thế giới ngầm” ngày càng được cải thiện, địa bàn Speci quản lý ngày một mở rộng, có lúc số lượng đàn em của Speci lên tới cả ngàn tên.
Và một điều hết sức lạ là không bao giờ cảnh sát có thể “sờ gáy” được hắn. Mỗi khi gây án, Speci đều rất nhanh chóng rời khỏi hiện trường, hoặc chạy thoát ra một cách dễ dàng.
Sau này khi thẩm vấn những tên đàn em của Speci, người ta được biết rằng tên anh chị này có trong tay cuốn sách của tên cướp lẫy lừng Walton, cứ mỗi khi Speci gặp khó khăn, cuốn sách lại chỉ cho hắn con đường thoát hiểm ngoạn mục(!?)
Trở lại với cuốn sách bọc da của linh mục Henry Garnet, bà Marry, người từng là chủ nhân của cuốn sách này đã khẳng định rằng: “Hàng đêm tôi vẫn nhìn thấy linh mục bước ra từ cuốn sách, trông người rất tiều tụy và đau khổ, ông vẫn tâm sự hàng đêm với tôi về cuộc đời và nỗi oan khuất của mình.
Nhưng ông không hề oán trách ai cả, ông khuyên tôi hãy luôn lắng nghe Chúa, hãy tin vào Người, bởi chính Người sẽ soi rọi cho cuộc đời mỗi con người. Ông đã tin vào Chúa và giờ đây ông đã có một cuộc sống bất diệt cùng những trang sách…”.
Không chỉ mình bà Marry, mà ông Richard, người từng tận tay chạm vào cuốn sách bọc da linh mục Henry cũng chia sẻ: “Khi chạm vào cuốn sách, tôi như được chạm vào Chúa, chạm vào cánh cửa Thiên đường, và người dẫn đường cho tôi đến bên Người không ai khác chính là linh mục Henry, ông ta không chết vì màn tra tấn đớn hèn của vua James Đệ nhất, trái lại ông đã được Chúa ban cho một cuộc đời mới…
Đang phiêu du tới một vùng đất mới, tôi bỗng nhiên bị giật lại, khi tỉnh dậy thì tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện, hỏi ra mới biết mình đã mê man hơn 1 tháng kể từ thời điểm tôi chạm tay vào cuốn sách…”.
Còn 2 cuốn sách kỳ lạ với bìa màu nâu đậm đã ngả sang đen tại Bảo tàng Surgeons Hall tại Edinburg (Scotland) với cái tên “Hành quyết ngày 28/1/1829” và “Sách bỏ túi làm bằng da của Burke” như đã nói ở trên được cho là 2 cuốn sách “ma quái” nhất Scotland.
Tính chất ma quái của cuốn sách được khẳng định bởi chất liệu tạo ra cuốn sách này là từ da của một kẻ sát nhân chuyên đầu độc người khác để lấy nội tạng của họ bán cho một tên bác sĩ “điên” tiến hành những nghiên cứu thí nghiệm trên thi thể người sống.
Burke vốn là một kẻ vô gia cư, hắn thường len lỏi ở những khu phố tối tăm chờ “con mồi” xuất hiện, mỗi khi có người nào vô tình lọt vào tầm mắt thì sẽ bị hắn tìm mọi cách để đánh thuốc mê sau đó sát hại họ.
Ông Terry, người vô tình nhặt được cuốn sách “quỷ dữ” này trong khi đang trên đường trở về nhà từ quán rượu, không hiểu từ đâu cuốn sách bỗng “xuất hiện” trước mắt ông, thấy lạ, Terry mang cuốn sách về nhà mà không nghĩ rằng ông đã mang thần chết tới cửa.
Terry có 3 người con trai, cả 3 đều rất ngoan ngoãn và học giỏi, nhưng kể từ thời điểm ông mang cuốn sách về thì mọi chuyện lại không diễn ra tốt đẹp như vậy.
Người con cả của Terry bỗng nhiên học hành sa sút, sau đó anh ta bỏ học theo chân đám bạn xấu đi đánh nhau, và trong một lần đánh lộn, anh ta đã bị chém mất cánh tay phải.
Người con thứ 2 của Terry tình cờ trong một lần ngồi trên lan can tàu bỗng dưng như bị ai xô mạnh về phía con tàu đang lao tới với tốc độ kinh hoàng, may là anh ta không bị chết nhưng đã vĩnh viễn mất đi đôi chân của mình.
Chưa hết, câu chuyện kinh hoàng nhất đã xảy ra với người con thứ 3 của Terry, người được ông đặt rất nhiều kỳ vọng.
Một lần người con trai út của Terry đi cưỡi ngựa cùng bạn đã gặp phải con ngựa chứng nhảy loạn xạ hất văng cả anh xuống đất, sau đó vó ngựa đã giày nát thi thể của anh ta.
Kể từ khi sở hữu cuốn sách, mọi chuyện “đen đủi” nhất đã xảy ra với Terry khiến ông hết sức kinh hãi, nhiều lần ông đã muốn vứt bỏ cuốn sách đi, nhưng cứ chuẩn bị quẳng nó ra đường thì những âm thanh van nài lại phát ra từ cuốn sách, mà ông Terry nghe như tiếng của người con trai út của mình…
Sau này nhờ một người châu Á giỏi thuật số Terry mới thoát khỏi cuốn sách ma quỷ đó và tặng cho Bảo tàng Surgeons Hall lưu giữ, coi như là kỷ vật về một trong những cuốn sách khủng khiếp nhất trong lịch sử Scotland.