10 năm chèo đò đưa HS ở "ốc đảo" tới trường

Hơn 10 năm nay, cứ 4h sáng là ông Ý đã tỉnh giấc, đều đặn vác mái chèo ra bến đò khi trời còn “tối như mực”, chở hàng chục học sinh trong thôn qua sông đến trường…

Ngược dòng sang sông

Hơn chục năm nay, ông Nguyễn Văn Ý đều đặn dậy từ sớm chở học sinh qua sông Ngàn Sâu xã Đức Liên, huyện Vũ Quang, Hà Tĩnh. Ngày nào cũng vậy: 2 chuyến sáng, 2 chuyến trưa và 2 chuyến chiều. Đó là chưa kể nhiều hôm, bà con đi chợ và khách muốn qua sông í ới gọi là ông lại vác chèo, mang đò sang đón. Bình quân mỗi ngày chắc không dưới 10 chuyến. 

Con đò gỗ sức chở khoảng 30 người được ông trang bị áo phao đầy đủ để đề phòng bất trắc. Năm nay, ông đã hơn 50 tuổi, nhưng vẫn rắn rỏi lắm. Nước da sẫm minh chứng cho những tháng ngày dầm mưa dãi nắng chở đò đưa người dân qua sông. Để được lái đò, ông Ý cũng phải học chứng chỉ chuyên môn đầy đủ. Ngay cả cậu con trai ông dù chỉ chở đò thay mỗi khi ông trở bệnh, nhưng cũng phải học bằng cấp chứng chỉ đàng hoàng. 

Người dân trong thôn lấy thóc trả  công cho ông. Tính ra mỗi năm ông chỉ thu khoảng hơn 2 triệu đồng tiền công chèo đò. “Hôm nào cũng phải dậy từ mờ sáng chở khoảng 100 học sinh sang sông. Sở dĩ học sinh phải đi sớm như vậy là do trường học cách xa tận 14 cây số” - ông Ý tâm sự.

10 năm chèo đò đưa HS ở "ốc đảo" tới trường - 1

Sáng nào ông Nguyễn Văn Ý cũng dậy từ rất sớm chèo đò đưa người thôn Liên Hòa qua sông

Thôn Liên Hòa có 150 hộ dân với khoảng gần 600 nhân khẩu, trong đó có 100 học sinh. Nhưng do không có đường bộ nên việc làm ăn sinh sống, buôn bán và đi học đều trông cậy hoàn toàn vào chuyến tàu chợ qua thôn và con đò của ông Ý. Gần như 150 hộ dân này đều chỉ trông cậy vào buôn bán hàng hóa nhỏ lẻ từ Vinh về thôn và ngược lại. Việc vận chuyển chỉ dựa vào tàu hỏa, đất đai không canh tác được. Đường bộ vào thôn không có. Bao năm nay, nếu không đi tàu thì người dân chỉ còn trông cậy vào những chuyến đò ngang qua sông Ngàn Sâu mới sang được thôn bên kia.

“Những đợt lũ lớn, có khi các em học sinh phải nghỉ học cả chục ngày. Nhưng lo nhất là người dân trong thôn nếu chẳng may đau ốm đúng dịp lũ thì nguy to. Có trận lũ lớn nước ngập gần hết cây tre, nước cuồn cuộn đục ngầu như muốn nuốt mọi thứ nó chảy qua” - ông Ý chỉ lên ngọn tre sát bến sông kể.

Mong lắm cây cầu

Ông Nguyễn Minh Đức - Trưởng thôn Liên Hòa cho biết, những hôm lũ về, đích thân tôi phải ra tận bến đò quan sát để quyết định có cho đò rời bến hay không. Lo lắm nhưng chẳng biết làm thế nào. 

Ông Đức nhớ lại hôm trong thôn có người bị bệnh nặng phải đi cấp cứu. “Do không có trạm y tế nên chúng tôi cũng chỉ biết dựa vào đò ngang hoặc tàu hỏa. Lần đấy ông trưởng thôn phải nhờ trưởng ga cho tàu dừng lâu hơn quy định 2 phút để chuyển người bệnh lên. Biết là sai quy định nhưng đành phải vậy” - ông Đức xúc động. 

Cũng có lần giữa đêm lũ về, trong thôn có người phải đi cấp cứu. Không tàu hỏa, đò không dám qua sông do lũ, tính mạng người bệnh thì nguy cấp. Nếu đi men theo đường sắt thì rất xa và khó khăn. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi và người dân đành đưa người bệnh đi men theo đường sắt trong đêm khoảng hơn chục km đến ga Tân Ấp mới có đường bộ ra trạm y tế. Cũng may chuyến ấy an toàn, người bệnh được cấp cứu kịp thời. Nghĩ lại đến giờ vẫn sợ.

Ông Trần Văn Tuấn, người dân trong thôn tâm sự, bao năm rồi người ở đây sống như ốc đảo. Muốn đi ra ngoài cứ phải phụ thuộc vào tàu, vào đò ngang cực nhọc lắm. Chỉ mong có cầu thôi.

Cũng vì đi lại khó khăn, không có trạm y tế nên nhiều chị em phụ nữ ở thôn đã phải tự sinh tại nhà, như trường hợp chị Liên - nhân viên ở ga Hòa Duyệt nằm trong khu vực thôn. Ông Châu Nam Trung - Trưởng ga Hòa Duyệt nhớ lại đêm chị Liên trở dạ. Do không có tàu, lại đúng hôm nước lớn không sang sông được nên cả thôn không biết làm thế nào. Cũng may còn có bà đỡ nên chị đã sinh mẹ tròn con vuông.

"Người dân nơi đây rất mong có một cây cầu chắc chắn, an toàn để sang sông. Có cầu, thôn này sẽ xóa được tiếng ốc đảo đã đeo đẳng bao đời nay. Có cầu, con em trong thôn đi học cũng đỡ vất vả, không phải dậy từ sớm, người dân không lo mỗi khi trở bệnh”.

Trưởng thôn Nguyễn Minh Đức mong mỏi

“Nhìn con sông chảy xiết mà tôi không khỏi lo lắng. Đứa nào tôi cũng bắt mặc áo phao mới được lên đò. Học sinh thì dễ bảo hơn, còn nhiều người lớn, nhất là đám thanh niên choai choai thì khó bảo lắm, nhiều lúc tôi cũng phải chịu thua”.

Ông Nguyễn Văn Ý

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Thiện Anh (Giao thông vận tải)
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN