Truyện ngắn "NHÀ QUÊ RA PHỐ" (4): Thị Nở tự tử

Câu hỏi về sự trinh tiết của đại nhân Bờm như cái kim chọc vào nơi sâu thẳm nhất khiến Nở không ngủ được.

Đại nhân Bờm ra về trong đêm khua. Tễu cũng say bí tỷ. Mới mở nhà hàng đã có người tới liên kết liên doanh, dấu hiệu làm ăn phát đạt. Tiễu chìm đắm trong sung sướng, mấy ai may mắn trong làm ăn thế này. Tễu nằm vật ra giường hát ngêu ngao mấy bài dân ca quan họ, rồi ngủ một mạch tới sáng. Thị Nở thì không sao chợp mắt được. Câu hỏi về sự trinh tiết của đại nhân Bờm như cái kim nhọn chọc vào nơi sâu thẳm nhất của Nở. Nở không sao ngủ được, nằm đấy mà mắt mở thao láo. Nở ôm mặt khóc nức, lệ chảy tuôn ra ào ào. Cô phải cắn vào cái gối cho không phát ra tiếng nấc oan khiên.

Tiếng sét ái tình đánh trúng tim cô khi mới tròn 15 tuổi. Chàng trai chăn vịt làng bên thanh gầy, có đối mắt sáng như gương, ngày nào cũng lùa đàn vịt qua cánh đồng Miễu. Chàng vác trên vai cái sào dài, trên đầu gậy buộc miếng vải cờ mầu đỏ. Mỗi khi chàng phất cờ một phát thì cả nghìn con vịt chạy tiến về phía trước. Chàng giống một vị tướng trẻ đang chỉ huy một tập đoàn quân trên chiến trường. Nở đã yêu chàng trai chăn vịt này rất thật tâm. Một lần trăng sáng như gương, trên bờ sông vắng Thị Nở đã trao trinh tiết của mình cho chàng, thứ quý giá nhất của đời người con gái. Sau lần đó, chàng lùa đàn vịt đi đâu không biết nữa, Nở quên không hỏi địa chỉ nhà chàng. Lần đó Nở đã khóc hết nước mắt.

Năm ngoái theo con bạn lên thành phố phục vụ quán karaoke. Lão chủ quán bảo nếu còn trinh thì có thể bán được 30 triệu. Thế là Nở lại tiếc đức ruột đứt gan, một đống tiền, 30 triệu đối với dân quê là to lắm, vậy mà lại hiến dâng cho thằng chăn vịt dê cụ mới nhục chứ. Không còn cái nhục, cái ngu nào hơn cái ngu nào. Bọn đàn ông lừa giỏi quá, trông mặt nó hiền như cục đất mới chết chứ, thế mà vừa xơi xong là nó dông mất như phù thủy. Đời con gái 17 tuổi đời, chưa làm được việc gì ra hồn, chưa báo hiếu cha mẹ được cái gì. Có mỗi cái quý nhất, cái ngàn vàng thì lại đem cho cái thằng mất dạy, đau đời.

Nằm và nghĩ, chán đời. Thị Nở bật dậy mở cửa định ra sông trẫm mình xuống cho xong. Nàng cứ để nguyên quần áo đi xuống nước, mát lạnh như kem lan tỏa khắp người. Nước tới ngực rồi, hai bầu ngực căng tròn đón nhận cảm giác lạ. Chỉ còn đi thêm vài chục mét nữa là ra tới giữa sông, nước ngập đầu, không thở được nữa, thế là chết ngạt. Dòng sông này đã chứng kến bao nhiêu cô gái trong làng ra tử tử rồi nhỉ, nhiều lắm, đời nào cũng có người tự tử, toàn là đàn bà. Cuộc đời người đàn bà nhục hơn người đàn ông nhiều, đầu óc đàn bà ác nhưng mong manh nên dễ tự tử.

Ô sao mình lại chết nhỉ. Phải sống để đền đáp báo hiếu cha mẹ sinh thành, sống để trả thù thằng đã đểu với mình chứ. Chỉ có một con ngu mới chết nhục nhã thế này. Ngày mai cả làng sẽ đồn ầm lên, con Thị Nở bị giai lừa rồi, nhục quá nên phải chết. Mà mình ngu thật, ngu lâu quá, cứ khai bừa với đại nhân Bờm là còn trinh thì đã chết ai. Mấy thằng say rượu tối ngày thì sao biết được chuyện đàn bà chứ? Mà mất trinh thì đã sao. Mấy con ca ve trên phố suốt ngày đi vá trinh để bán lấy tiền, giầu ú.

Thị Nở xé toang áo ngực phơi ra dưới ánh trăng rằm và cứ thế bơi trên sông. Dòng nước mát mơn man tòa thiên nhiên, cô cứ lướt đi như một con rái cá. Những vòng tròn nước nhuộm vàng ánh trăng bao vây nàng lóng lánh. Ta sẽ trả thù đời!

Sáng sớm. Tễu cho lệnh họp toàn thể chị em phục vụ bầu tổ trưởng. Mọi người nhìn nhau thăm dò, nghi ngờ. Các cô nhìn nhau, không ai giới thiệu ai. Thị Nở đứng dậy nói: Tôi xin xung phong làm tổ trưởng!

Một phút im lặng. Những cánh tay lần lượt đưa lên biểu thị đồng ý. Thế là quyết nhá, Thị Nở làm tổ trưởng tổ bưng bê từ hôm nay. Giám đốc Tễu tuyên bố bằng mồm, không ai có ý kiến gì. Thị Nở lập tức bắt tay vào việc. Những năm tháng bị giai lừa, những ngày lên thành phố phục vụ karaoke đã cho Thị Nở có khá nhiều kinh nghiệm trong công việc. Chị em nhanh chóng tôn vinh chị cả Thị Nở. Đó là sự báo hiệu tốt lành. Tổ phục vụ bưng bê chân dài này sẽ là điều kiện tiên quyết thu hút khách tới nhà hàng, điều này thì giám đốc Tễu biết rất rõ trong chuyến ra phố nhớn.

- Nào các em, hãy khoe hoàng ra đi, không việc gì phải giấu... Đời con gái có mấy thì đâu chứ!

Vừa nói Nở vừa kéo áo ngực trễ xuống, không có su chiêng kìa!

Sự việc tiếp theo diễn ra thế nào, xin mời các bạn đón đọc phần 5 của Truyện ngắn Nhà quê ra phố trên mục Cười và Tiểu phẩm hài của 24H lúc 8h sáng thứ 5 (26/6/2014).

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Lê Tự ([Tên nguồn])
Truyện ngắn NHÀ QUÊ RA PHỐ Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN