Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 9)

Tôi dường như không còn muốn bắt đầu tìm cho mình một mối quan hệ mang tính ràng buộc lâu dài. Vậy thì tình một đêm có gì là không thể?

Hân - cô gái gần 30 tuổi vẫn còn trinh nguyên. Cô đã "cặp kê" với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể "chốt" vì "quá cao số". Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu, cô đã quyết định tìm cho mình một chàng trai lạ để "giải sầu".

Và cuối cùng, cô đã "tóm" được Vĩnh. Cuộc gặp gỡ tình cờ đấy lại trở thành mối nhân duyên, khiến hai người xa lạ bỗng như tìm được tình yêu giữa thành phố đông đúc này.

Nhưng liệu họ có đến được với nhau hay không bởi, bên cạnh Hân vẫn còn một anh chàng điển trai Hàn Quốc luôn dành cho cô những tình cảm đặc biệt nhất!

Hân nhìn Vĩnh:

- Tất nhiên, tôi nói là sẽ làm. Nhưng trước tiên tôi muốn về phòng mình đã!

Vĩnh lắc đầu:

- Không được. Nếu như cô về rồi khóa trái cửa đi ngủ coi như tôi thiệt trăm đường.

- Anh làm như tôi có thể bốc hơi được đấy.

- Không, tôi chưa từng tin người khác. Nhất là phụ nữ!

Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 9) - 1

Nếu như chọn lại nàng vẫn sẽ qua đêm ở nhà người hàng xóm ấy! (Ảnh minh họa)

Hân nhìn Vĩnh khẽ cười:

- Được thôi, vậy ít ra một lần tôi cũng có thể cho anh biết rằng: Tin tưởng phụ nữ cũng là một thứ hết sức ngọt ngào.

Rồi nàng bước ra khỏi xe, đi thẳng lên phòng của Vĩnh.

Vĩnh nhìn theo bóng Hân thầm nghĩ: Người con gái này, khi nào thì cô ấy thôi làm anh bất ngờ?

***

Hân bước vào căn hộ của Vĩnh, sự tối giản của nó khiến Hân không khỏi thích thú.

Hân nhìn Vĩnh:

- Tôi cứ tưởng khi bước vào căn phòng của một nhà văn sẽ đầy bất ngờ và hương vị kia. Kiểu như lập dị một chút, bừa bộn một chút, thậm chí bí hiểm một chút, bẩn thỉu một chút…

- Nhưng cô lại không thể ngờ là nó như thế này à? Tôi thuộc tuýp người ưa sự tối giản và không thích bừa bộn. Tôi đọc ở đâu đó rằng: Người bừa bộn là người thông minh! Chắc hẳn cô là người thông minh? Cứ nhìn cô thì biết!

Hân nhìn Vĩnh giây lát rồi mới lên tiếng:

- Tôi nghĩ là tôi nên đi tắm đã. Nếu như anh không muốn tôi về nhà thì cũng nên cho tôi mượn một bộ đồ nào đó của anh mà tôi có thể mặc.

Hân tắm xong, mặc bộ đồ thu đông rộng thùng thình của Vĩnh thấy có chút bất tiện nhưng thực sự nó có một mùi thơm vô cùng dễ chịu.

Vĩnh đang loay hoay trong bếp. Hân không biết anh làm gì nên lẳng lặng đi ra sopha gần đó ngả lưng. Cả một ngày dài lao động mệt nhọc, giờ thì nàng thực sự cảm thấy cần đi ngủ. Lạ là ở nhà người lạ mà hai mắt nàng vẫn cứ trĩu xuống được.

Hân tỉnh giấc khi có người khẽ lay vai nàng. Cô mở mắt và thấy Vĩnh ngồi trước mặt mình.

- Cô đúng là một con heo. Ở đâu cũng ngủ được à? Không sợ tôi…

Hân đưa tay che miệng ngáp một cái rồi nói:

- Nhìn anh cũng biết là không thể rồi!

Vĩnh nghiến răng:

- Cô có cần phải cố tình mô kích như thế không?

- Thực tình là không có!

- Vậy thì dậy ăn mì với tôi.

Hân tròn mắt vì ngạc nhiên. Hóa ra nãy giờ là anh hì hụi nấu mì. Còn nàng bếp trưởng thì nằm ngủ ngon lành. Hân nhìn Vĩnh:

- Anh nấu mì cho tôi ăn à?

- Không lẽ tôi nấu cho heo ăn?

- Anh nấu gì tôi cũng ăn!

Hân nhìn hai bát mì tôm trứng trên bàn, liền quay sang bảo Vĩnh:

- Nhà tôi có ít kim chi, tôi mang qua anh ăn nhé!

- Không!

Thấy vẻ kiên quyết của Vĩnh, Hân đành ngồi xuống ăn mì. Lòng không thể phủ nhận được là nàng đang cảm động. Nàng nhớ không nhầm thì từ ngày ra trường, đi làm, có người yêu, rồi chia tay, hình như chưa từng có ai nấu cho nàng ăn gì ngoài mấy cô chủ quán cơm bụi.

Kể cả là người yêu trước đó, anh ta chỉ quen nàng nấu cho ăn vì nàng là đầu bếp. Vậy mà đêm nay, gã hàng xóm chẳng khác gì người dưng nhất nhất bắt nàng ngủ chung nhà, rồi lại tự nguyện nấu mì cho nàng ăn khi nàng đang ngủ. Nàng đột nhiên thấy mắt mình cay cay.

Hân ăn gần hết bát mì thì bất chợt ngẩng lên nhìn Vĩnh:

- Này, không phải là anh đang viết một cuốn ngôn tình chứ? Nên anh cần tôi diễn cho anh có cảm xúc?

Vĩnh khẽ cười:

- Ngôn tình không phải là sở trường của tôi.

- Vậy, không lẽ, là kinh dị? Anh đang xây dựng một nhân vật biến thái, anh ta thường nhằm vào những cô gái sống một mình, hơi quá lứa một chút, nhất nhất dụ dỗ cô ta về phòng mình, cho cô ta mặc quần áo của mình, cho cô ta ăn món ăn mình nấu, sau đó…

Vĩnh nhìn Hân chằm chằm:

- Sau đó sao?...

Bốn mắt nhìn nhau. Hân liền đập bàn:

- Khốn kiếp, anh nghĩ tôi rẻ mạt thế sao? Chỉ đáng nấu mì tôm cho ăn thôi à? Ít ra thì cũng phải là món gì đó đắt đỏ hơn một chút chứ? Cho tôi ăn no xong sau đó anh làm gì thì làm. Nhưng nếu chỉ cho tôi ăn mì tôm thì thật không có sức mà phối hợp cùng anh đâu nha!

Vĩnh ra chiều ngẫm nghĩ:

- Tôi cũng ăn mì, nhưng vẫn có thể phối hợp nhịp nhàng với cô đó thôi!

Hân nhăn mặt:

- Đúng là nhà văn có khác. Vậy mà hôm nay anh còn bày đặt đi BMV!

Vĩnh nhìn Hân không nói gì nhưng trong mắt rõ ràng chứa ý cười dịu dàng.

Hai người ăn xong, Vĩnh rửa bát rồi mang cho Hân một tách trà ấm. Hân ngửi mùi trà thơm lùng, ấm áp. Nàng chỉ xuống ghế sopha bảo Vĩnh:

- Anh ngồi xuống đây đi. Ít ra chúng ta cũng nên bàn bạc đôi chút chứ nhỉ?

Vĩnh cười cười ngồi xuống cạnh Hân. Ngoài trời, những cơn gió lạnh vẫn rít qua khe cửa như con thú con tội nghiệp cuống cuồng tìm nơi trú ngụ. Hân đã thả hết những gấu tay áo và ống quần xuống và nó khiến nàng lọt thỏm trong bộ đồ của Vĩnh.

Hân nhấp ngụm trà ấm và nói với Vĩnh:

- Từ lâu lắm rồi thì phải, hình như hôm nay là buổi tối mùa đông ấm áp nhất tôi có. Nhưng nó lại là ở cạnh một người dưng.

- Cô không sợ tôi sao?

- Sợ gì chứ?

- Sợ tôi làm trò đồi bại với cô...

Hân khẽ cười:

- Tôi năm nay gần 30, không trẻ mà cũng không quá già, tiền bạc coi như có thể tự nuôi sống bản thân, người yêu không có… Tôi cũng đã từng ngủ với một người mà tôi không biết người đó là ai trong một buổi tối điên rồ nhất đời tôi! Vậy anh nghĩ tôi có gì để sợ anh? Một nhà văn, một anh chàng đẹp trai quá sức tưởng tượng của tôi, ngon nghẻ, thơm tho và sạch sẽ... Tôi dường như không còn muốn bắt đầu tìm cho mình một mối quan hệ mang tính ràng buộc lâu dài. Vậy thì tình một đêm có gì là không thể?

Có thể, đêm nay tôi sẽ ở cùng anh, rồi ngày mai, chúng ta khi bước qua bậc cửa kia, sẽ lại là hai người xa lạ. Cuộc sống này chính là thế. Chúng ta không nên đòi hỏi điều gì là tuyệt đối ở những con người mà chính chúng ta cũng chẳng hề có một thứ cam kết an toàn nào với họ.

Anh nghĩ, tôi sợ anh giở trò đồi bại hoặc anh là một gã biến thái, kinh khủng hơn là giết người hàng loạt… Nhưng anh không nghĩ, tôi cũng có thể là một trong tất cả những đối tượng đó sao? Đàn bà đôi khi kinh khủng hơn những gì người khác đã tưởng tượng về họ. Nhưng anh lại tin tưởng mà mời tôi ở lại đêm nay. Vậy tôi cũng sẽ thật thà mà không ngại nói ra những suy nghĩ của mình.

Vĩnh cũng lặng lẽ uống trà, chăm chú nghe những lời mà Hân nói, mãi sau anh mới lên tiếng:

- Lần đầu tiên tôi gặp một cô gái như cô. Tại sao một cô gái thú vị như vậy mà có thể sống độc thân tới bây giờ?

- Chắc là để đó cho thiên hạ thèm thôi!

Vĩnh lặng lẽ nhìn cốc trà tỏa khói ấm áp trong tay mình:

- Tôi cũng lâu lắm rồi không ở cùng một cô gái trong một buổi tối ấm áp như vậy. Tôi thực lòng cảm thấy ấm áp và dễ chịu. Tôi vẫn nghĩ, tôi thực dụng hơn, ít ra đêm nay ở cùng cô, tôi cũng phải được gì đó. Nhưng thực lòng giờ tôi lại không muốn phá tan đi cái khoảnh khắc ấm áp và thoải mái này.

Đôi khi, chỉ cần có một ai đó ở bên mình đã cảm thấy cả thế giới này bỗng trở nên ấm áp và chật chội. Trước đây tôi cứ tưởng dù cả thế giới này có nhét vào trong căn hộ này, tôi cũng vẫn cảm thấy cô độc. Vậy mà chỉ cần một cô gái bé nhỏ, tôi đã thấy lòng mình đủ ấm áp và bớt cô đơn. Cô thực biết cách khiến người khác cảm thấy dễ chịu và gần gũi.

Hân rúc mình vào trong áo rộng của Vĩnh:

- Đêm nay tôi là người yêu của anh. Nếu anh có nguyện vọng gì đừng ngại cứ bày tỏ!

Vĩnh mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trong bộ đồ thể thao rộng thùng thình chỉ thò hai con mắt lấp láy:

- Có thể, một vài nguyện vọng của tôi lại nảy sinh khi em đang ngủ thì sao?

- Dù sao tôi cũng hi vọng anh không phải là một kẻ biến thái theo chiều hướng phô dâm.

Vĩnh cười nhìn nàng:

- Phô dâm chưa khi nào là xu hướng tình dục của tôi!

Hân nhấp một ngụm trà, khẽ nói:

- Tốt!

Thế rồi, Hân không biết tự lúc nào, mình đã chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành. Nàng ngủ mà lòng bình yên lắm. Sau này có đôi lần nghĩ lại, nàng không biết có phải mình dễ dãi quá không, hay bất cần quá, hay mạo hiểm quá hay nàng tin vào giác quan của mình quá?

Dù nó là gì đi nữa, nếu như chọn lại nàng vẫn sẽ qua đêm ở nhà người hàng xóm ấy!

(Còn nữa)

Mời các bạn đón đọc phần 10 vào lúc 0H00 ngày 15/09/2017

“Ngủ với anh, tôi có tiền không?“

Nghĩa thấy người đàn bà sang trọng ấy, và thấy Thu – người yêu anh đang để một lão già ôm eo, sờ soạng.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Phi Vũ ([Tên nguồn])
Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN