Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Vì tình yêu này em đã rất đau khổ, em không muốn mình trở thành người yếu đuối.
Em gặp anh vào năm thứ nhất đại học, khi đó ấn tượng đầu tiên của em về anh đó là một chàng trai đẹp, thư sinh và cũng rất ngoan hiền. Tuy nhiên, chưa bao giờ em nghĩ mình lại có thể yêu anh vì đối với em tình yêu thời sinh viên sẽ chẳng có kết quả gì hết và bản thân em cũng chưa bao giờ có cảm giác yêu thương một ai. Tất cả những chàng trai theo đuổi em họ đều là những người bạn tốt, người em quý mến tuyệt nhiên không phải là người em yêu.
Chúng ta ở gần nhà trọ với nhau, thường xuyên trao đổi học tập, nói chuyện vui vẻ với nhau, chơi đùa cùng nhau nhưng chưa bao giờ em nghĩ rằng anh sẽ yêu em (vì lúc đó anh cũng đang thích một bạn gái xinh xắn cùng lớp) và em lại càng không thể yêu anh (một người nổi tiếng là lạnh lùng vô cảm trong chuyện tình yêu).
Thời gian trôi đi anh và cô bạn cùng lớp yêu nhau được một thời gian ngắn thì chia tay, em biết anh đã rất buồn nhưng chỉ biết nói những câu chuyện không đâu để giúp anh quên đi tất cả, dần dần anh cũng đã vui vẻ trở lại. Ba năm sau khi em đang ngồi học bỗng nhận được một tin nhắn từ anh: "Anh biết có rất nhiều vệ tinh theo đuổi em, hãy cho anh làm một vệ tinh bên cạnh và bảo vệ em suốt đời nhé, chỉ duy nhất anh mà thôi giống như mặt trăng với mặt trời đó". Em đã không tin vào mắt mình nữa, anh yêu em ư? Không điều này là không thể, có lẽ do chúng ta tâm sự chia sẻ với nhau nhiều quá nên anh đã ngộ nhận thôi. Em đã từ chối, đã giải thích và đặc biệt là chỉ coi anh là một người bạn tốt, chưa bao giờ em nghĩ tới việc sẽ yêu anh. Đã rất nhiều lần từ chối nhưng chính sự quan tâm, chăm sóc theo đuổi và chân thành của anh đã làm chúng ta gần nhau hơn lúc nào không hay, đã làm lý trí của em bị con tim đè bẹp. Kết quả là một năm sau đó chúng mình chính thức yêu nhau.
Em sẽ không quay lại vì niềm tin của em về anh đã giảm rồi (Ảnh minh họa)
Thời gian yêu nhau với em hạnh phúc lắm anh ạ. Lần đầu tiên em biết yêu, biết quan tâm biết nhớ thương một người, biết giận dỗi và biết cả ghen tuông nữa đó. Em nhớ lắm những ngày cuối tuần anh thường hay qua phòng trọ nấu ăn cho bọn em, vẫn là những món ăn lạ mắt và ngon, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười tươi mỗi khi em cố tình chê những món anh làm, vẫn là ánh mắt dịu dàng nhìn em âu yếm, vẫn là những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng... Nhưng từ khi ra trường, anh thay đổi nhiều quá, anh nói anh yêu em nhưng không lo được cho em và anh đã lựa chọn cách xa em, mặc cho em níu kéo, mặc cho em đau khổ qua ngày này tháng khác, và mặc cho em thức trắng đêm để nhớ thương mối tình đầu trong nước mắt, mặc em nghĩ tới những dự định dang dở của hai đứa trong tương lai... Em đã đánh mất sự tự kiêu, lòng tự trọng của một đứa con gái để níu kéo anh vậy mà kết quả là con số 0, là những lời nói vô tình của anh.
Vì tình yêu này em đã rất đau khổ, em không muốn mình trở thành người yếu đuối, bi lụy tình yêu nữa. Em đã chấp nhận tình cảm của một người khác, em muốn có người chăm sóc, quan tâm em để em tìm lại niềm vui, sự hồn nhiên vốn có của mình và cũng để xem phản ứng của anh sẽ thế nào khi biết em đồng ý tìm hiểu một người khác. Em vui khi biết anh vẫn còn yêu em, đã quay lại níu kéo em sau khi bỏ rơi em bằng sự im lặng, nhưng em cũng buồn vì kèm theo đó là lời rèm pha rằng em là người con gái không tốt, bỏ rơi anh rồi nhanh chóng tìm người có điều kiện để yêu, rằng em tham lam tiền bạc và địa vị, rằng em luôn để ý những lỗi nhỏ nhất của anh để tìm cơ hội chia tay, rằng em không cho anh cơ hội để sửa sai. Như vậy có công bằng cho em không anh?
Em vẫn yêu anh rất nhiều, cũng muốn quay lại nhưng em không muốn bị thiên hạ gọi là con rối. Người ta bảo chia tay thì chia tay mà bảo quay lại thì quay lại (đã 3 lần em làm vậy rồi). Mình quay lại bây giờ liệu tình yêu có đẹp, có như trước không? Có đi được tới cuối con đường nữa không sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy? Từ khi chia tay tới bây giờ không lúc nào em không buồn, không suy nghĩ về anh và sẽ chẳng khi nào hết yêu anh. Nhưng chắc chắn là em sẽ không quay lại vì niềm tin của em về anh đã giảm rồi, và có lẽ "tình chỉ đẹp khi còn dang dở".