Thư tình: Nếu quên được anh, em đã quên

Sự kiện: Thư tình cho anh!

Em đã can đảm yêu anh nhưng không đủ can đảm để quên.

Nếu dễ dàng mở lòng yêu một chàng trai khác, em đã là một nửa của họ rồi. Sao em vấn thế, vẫn hướng về anh, dù rằng từ lúc anh chưa có người yêu cho đến khi anh chọn chị là người chung bước?

Có những phút giây của ngày hôm qua, ngỡ rằng mình đã quên, nhưng ngày hôm nay đây, em nhận ra rằng mình vẫn đang rất nhớ. Nhớ rất nhiều, rất rõ, rất gần… Lí trí bảo tình cảm, tình cảm điều khiển lí trí, chúng dùng dằng nửa nọ nửa kia, có khi tưởng chừng xung đột không thể hòa giải được, bất lực.

 Nhắc đến anh làm em quên đi rằng bên cạnh em vẫn đấy những người dõi bước theo em, vẫn đã và đang cố gắng bảo vệ và che chở cho em. Nhắc đến anh, làm em muốn gặp.- nhưng em sợ! Em sợ phải đối diện với tình cảm của em. Sợ gặp anh rồi, khi về em lại nhớ. Sợ rằng em sẽ khóc. Sợ lòng mình sẽ bị tổn thương… Em sợ khi gặp anh, anh lại vẫn cứ quan tâm. Sợ thấy anh nói chuyện điện thoại với chị. Sợ thấy anh nói về tương lai. Sợ thấy anh, cảm xúc trong em lại trở lại…

Đã có lúc, cái phần CON trong em trỗi dậy, len lỏi trong suy nghĩ của em ý thức rằng anh – chị chia tay. Thật ích kỷ đúng không anh? Nhưng may quá, em đã tỉnh lại, chỉ mong anh được hạnh phúc! Anh – chị rất đẹp đôi, thật lòng em mong!

Thư tình: Nếu quên được anh, em đã quên - 1

 Em vẫn sống với hàng mớ những ký ức của quá khứ – hiện tại – tương lai! (Ảnh minh họa)

Đã có lúc em tưởng mình không thể gượng dậy được tình cảm, để rồi em biết mình đã chiến thắng bản thân. Em yêu anh đến mức không thể giả vờ làm em gái của anh được. Và em đã lạnh lùng, và em đã vô tâm – dù rằng vẫn hàng ngày dõi theo từng bước tiến của anh.

Có nhiều lần em tự hỏi, liệu anh đã từng ở trong tình thế như em? Nếu đơn thuần chỉ là vấn đề của lý trí thì có lẽ em đã đủ thông minh và mạnh mẽ để giải quyết. Nhưng biết sao đây, khi tình cảm em dành cho anh lại ẩn sâu trong trái tim? Nếu quên được anh, em đã quên. Nếu dễ dàng mở lòng yêu một chàng trai khác, em đã là một nửa của họ rồi. Sao em vấn thế, vẫn hướng về anh, dù rằng từ lúc anh chưa có người yêu cho đến khi anh chọn chị là người chung bước? 

Em vẫn thế, vẫn một mình với tất cả những trăn trở, suy tư, một mình với nỗi cô đơn mà chỉ có anh mới làm em dịu bớt? Nếu kể cho ai đó nghe, chắc họ sẽ khó tin lắm. Nhưng nếu sau này, tình cờ nghe ai đó kể chuyện của em cho anh thì anh hãy tin rằng tình cảm em dành cho anh là thật lòng, anh nhé!

Em cứ tưởng mình đã quên, đã nguôi, đã mạnh mẽ. Nhưng rồi, nước mắt em cứ thế rơi, lăn dài, nức nở… Em vẫn biết là phải thế này, thế kia, biết là phải mạnh vào, cứng rắn lên một chút, biết là phải như thế, nhưng chưa làm được anh ạ!

Anh ạ, anh biết không, cứ mỗi lần nghe những giai điệu quen thuộc, em lại nhớ. Gặp anh và chị đi chợ cùng nhau, anh biết tâm trạng của em thế nào không? Rất tủi thân mà không dám thể hiện. Vâng, em đã quen, quen cô đơn, quen không có người chung bước, và đã quen không có anh!

Em nhớ, có ai đó từng nói: “Can đảm không phải là không sợ – can đảm là vẫn sợ nhưng vẫn làm”. Em đã can đảm yêu anh nhưng không đủ can đảm để quên. Em quá yếu đuối? Không, em không phải thế! Chỉ vì tình cảm dành cho anh vẫn đang nhiều, rất nhiều mà thôi.

Em sẽ bỏ “lòng can đảm yêu anh” và sẽ có người tiếp thêm sức mạnh để có “lòng can đảm quên anh”. Em sẽ là một cô em gái vô tư, thoải mái, sẽ vẫn luôn bên anh nhưng sẽ quan tâm và thương yêu theo một cách rất riêng, để anh không chút vướng bận, yên tâm bên chị, để em đi tìm hạnh phúc cho riêng mình! Người ta vẫn đợi em, vẫn mong em như em đã từng mong anh… Mong anh về… Để nhìn anh. Gần anh. Nói chuyện với anh. Thương yêu anh theo cách bình thường nhất!

Nếu nhìn về phía trước, em, anh, chị hay những người thân đều thấy một tương lai tốt đẹp của anh và chị. Và em mừng! Nhưng thực sự em không biết làm thế nào anh ạ. Em phải làm gì đây khi tưởng như đã quên rồi, tưởng như đã dấu, đã cất, đã khóa kỹ bằng mã số của công việc, cuộc sống ồn ào và bằng cả những tình cảm mới rồi, những rồi em lại nhận ra càng ngày em càng lún sâu vào tình cảm dành cho anh.

Em phải làm gì đây khi nước mắt nghẹn lời mỗi lúc nói chuyện với anh xong? Làm gì đây khi chỉ biết khóc khi nhớ anh? Làm gì đây khi em muốn nói chuyện với anh mà không dám nhấc máy gọi điện? Làm gì đây khi yêu anh mà anh không hề hay biết, yêu anh mà anh không thể làm gì vì bên anh đã có chị? Giá như, lúc này đây, chỉ cần một cuộc điện thoại hay một tin nhắn của anh, rất bình thường thôi nhưng em sẽ hạnh phúc lắm…Giá như em đủ cam đảm để gọi… Và giá như em đủ cản đảm để… quên!

Hiện tại em vẫn cứ sống với hàng mớ những nguyên tắc của bản thân, với những luật lệ vô lý của riêng mình, vẫn sống với hàng mớ những ký ức của quá khứ – hiện tại – tương lai! Và em lại mơ, giấc mơ mới, giấc mơ xa…

Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, THƠ TÌNH đến địa chỉ tamsu.24h@24h.com.vn, chúng tôi sẽ đăng bài miễn phí trong thời gian sớm nhất!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo S.T ([Tên nguồn])
Thư tình cho anh! Xem thêm
Báo lỗi nội dung
X
CNT2T3T4T5T6T7
GÓP Ý GIAO DIỆN