Nỗi lòng của bà mẹ đơn thân

Tôi không may mắn để có một tình yêu duy nhất dành cho mình, tôi đã có bao mối tình đã qua cuộc đời.

Có những mối tình ngắn vài tuần, vài tháng rồi tôi từng có một mối tình dài hơi nhưng vẫn có một kết thúc “dở hơi”. Chuyện tình cảm đi qua một cách chóng vánh để lại trong tôi những cảm giác hững hụt và mất mát. Và tôi biết mình là một người không may mắn trong tình yêu. Tôi buông xuôi những mối tình trong ngăn vở, ôm bào thai 3 tháng của anh mà bỏ nhà lên Hà Nội sống.

Sau một lần trót dại với anh - người đàn ông tôi từng yêu tha thiết. Anh có đôi mắt biết cười và một bờ vai rộng lớn. Anh không cưới tôi vì bố mẹ anh không chấp thuận. Họ bảo tôi là đứa con gái dễ dãi và yêu cầu tôi bỏ đứa con đi, họ sẽ chi trả chi phí ấy như một sự bồi dưỡng tuổi thanh xuân. Tôi cười khểnh rồi bước đi. Họ mai mối cho anh lấy một cô công chức nhà nước giàu có và xinh đẹp. Anh chấp nhận bỏ rơi tôi và khuyên tôi từ bỏ con, tôi khóc rồi bỏ anh, quyết đoán như anh bắt tôi bỏ con đi vậy. Có lẽ tôi là người đã giúp anh có quyết định như bây giờ. Anh không tìm tôi nữa và bắt đầu cuộc sống riêng cho mình. Tôi không cho phép anh và gia đình anh biết cuộc sống mới của mẹ con tôi. Nỗi thù hận ngập trong lòng tôi khiến không thể thứ tha cho họ được.

Tôi giấu bố mẹ lên Hà Nội bắt đầu cuộc sống mới và nuôi con một mình. Có bao lần tôi ôm con mà khóc vì nghĩ đến một ngày con sẽ hỏi rằng bố nó đâu? Tôi sẽ nói dối con: Bố mất rồi! Để nó biết rằng cha nó không phải là kệ tồi tệ vì đã nhất quyết bỏ mẹ con tôi khi nó còn chưa hình thành. Tôi muốn con có thể hồn nhiên mà trưởng thành trong tình yêu thương của tôi. Có bao nhiêu lời hứa hẹn sau khi bỏ anh, họ cũng yêu chiều và chấp thuận tôi làm vợ. Nhưng tôi từ chối mọi lời mời mọc ngọt ngào. Tôi muốn cho con có cuộc sống tốt nhất và không muốn cảnh nhiều con nhiều bố. Chỉ có như vậy nó mới được bù đắp và hạnh phúc thực sự.

Bé được 4 tháng, nó ốm nặng nằm trong bệnh viện mê mệt bất tỉnh. Tôi  sợ hãi cuống cuồng báo tin cho bố mẹ biết sự thật. Bố mẹ biết chuyện giận tôi vô kể, nhưng thương con thương cháu, họ tìm cách chạy chữa và đón mẹ con tôi về nhà. Mọi người bán tán xì xào chuyện hoàn cảnh của tôi. Tôi thấy mẹ khóc thút thít trong phòng vì mọi người bảo mẹ không biết dạy con, bố mẹ vô phúc khi có đứa con gái hư hỏng như tôi. Mẹ tôi giấu không cho tôi biết nhưng tôi hiểu hơn ai hết nỗi đau khổ của bố mẹ. Những ánh nhìn soi mói và khinh bỉ của mọi người đã ám ảnh cuộc sống của gia đình tôi.

Tôi không thể bỏ bố mẹ trong lúc này, vì đó là chốn tránh. Tôi cần chịu trách nhiệm với điều mình làm, không thể để điều tiếng cho bố mẹ chịu một mình. Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy tôi sống tốt và sẽ nuôi con lên người. Tôi biết cuộc sống sẽ còn nhiều khó khăn lắm. Nhưng rồi những lời bàn tán sẽ dịu lại. Tình yêu của tôi với con sẽ là động lực, là niềm tin để tôi vượt qua. Bố mẹ sẽ là nguồn động viên để tôi biết được rằng con cái là tài sản quý giá nhất. Chẳng có gì làm cho tôi phải suy nghĩ nhiều nữa cả…

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Đỗ Huệ ([Tên nguồn])
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN