Một ngày ta suy tư
Tâm hồn ta là những tổn thương mà chính ta cũng thấy ghê sợ bản thân mình.
Đã bao lâu rồi ta sống trong cô đơn ta cũng chẳng nhớ nữa... 5 năm, 6 năm hay nhiều hơn thế.
Ta chẳng dám hờn trách số phận hay hờn trách ai... bởi đơn giản đó là con đường ta đã chọn, đã sống hết mình cho những gì ta khao khát.
Ừ thì ta nuối tiếc. Ừ thì ta chênh vênh, trống trải.
Tâm hồn ta là những tổn thương mà chính ta cũng thấy ghê sợ bản thân mình.
Ta vẫn có khát khao, vẫn thấy mình còn người lắm nhưng sao lại chới với muốn sụp đổ, ngã quỵ trước cửa đời.
Phải chăng ta sống trong sự ngụy tạo của bản thân quá nhiều nên không thể thoát ra khỏi nó.
Đôi khi, nói công bằng thì ta sợ nhìn thấy ta yếu đuối. Ta sợ cảm giác nhói buốt trong lòng, sợ cảm giác hổn hển khó nhọc thở hắt từng hơi trong cơn đau quằn quại của trái tim mình.
Nhiều đêm nước mắt ta lăn dài khi nghĩ đến những bộn bề của cuộc sống, về tương lai của ta sao mờ mịt.
Ta chỉ muốn nhấn chìm mình trong công việc để quên đi nỗi đau đang dày vò trong tâm trí ta...
Ta đã sống đã cố gắng đứng dậy sau đổ vỡ của bản thân nhưng sao càng cố ta càng có cảm giác mình sắp ngã gục không trụ nổi.
Đau đớn khi trái tim ta cứ thoi thóp trong mớ bòng bong không hình hài của ta...
Ta hận người đã làm ta tổn thương nhưng sao càng hận ta càng yêu người (Ảnh minh họa)
Khao khát rồi lại ước mơ... nhưng ta có được gì ngoài nỗi đau từng ngày cắn xé trong giấc mơ.
Cuộc sống không bình yên khiến ta trơ trọi... nếu không có các con ta đã đi lạc về đâu.
Những tưởng ta hận người đã làm ta tổn thương nhưng sao càng hận ta càng yêu người. Ta mù quáng đến mức không thể giận người chỉ một giây...
Ta tự bảo mình đừng nghĩ đến người nữa đừng nghĩ đến vết thương lòng người tặng ta...nhưng sao khó quá.
Cái se lạnh của một mùa làm ta nhớ, cái gió nồm hiu hiu làm ta khát khao có người gần bên.
Ta chẳng thể để ai lọt vào ngưỡng cửa trái tim mình giúp ta xóa nhòa hình ảnh người.
Giá như ta yêu người ít thôi... thì ta sẽ không đau thương thế này.
Như con thú hoang đắm chìm trong vết thương đang thối rữa ung nhọt... Ta muốn hét lên cho thỏa hết những day dứt trong lòng nhưng ta không làm được. Lặng lẽ ôm nỗi đau rồi gặm nhấm nó như một bữa ăn tinh thần không thể thiếu. Ta thương ta, thương cho một kiếp hoa tàn lụy tình. Ta thương ta khi bị ai đó chà đạp xúc phạm nhân cách của mình.
Có khi ta chỉ muốn phỉ báng cắn nhổ vào mặt chúng những cái nhìn ai oán... Ta giận ai làm tổn thương trái tim loang lỗ của ta... Ta ngày càng giống một bóng ma vật vờ trên nghĩa địa trần gian.
Tuyệt vọng ta không dám nghĩ đến cái chết bởi đơn giản là ta phải sống, phải sống vì ta, vì con, vì gia đình. Phải sống để phỉ nhổ vào cái đời đáng ghét nhìn nhận con người qua đồng tiền và nhan sắc, phỉ báng vào cái mà người ta bảo là đắc nhân tâm...
Ta say, ta muốn say rệu rạo để oán thán cuộc đời đã không công bằng với ta, đã chà đạp ta xuống hố sâu lụn bại của danh vọng xa hoa, của địa ngục của tình yêu bội bạc.
Ta ơi! Ta hãy thôi ai oán, thôi uất nghẹn. Hãy để cho trái tim mình một thoáng bình yên. Hãy trả ta về, về với ta thưở trước...chưa yêu chưa nhuốm lệ sầu bi.
Cố lên ta ơi. Hãy là ta như ta đã từng tự hào... Rồi mai nắng sẽ lại lên, hạnh phúc rồi sẽ mỉm cười và người với người lại yêu thương nhau như đã từng...