Hãy tha lỗi cho sự đớn hèn của anh
Sự hèn nhát năm xưa của anh đã khiến chúng mình đánh mất 5 năm trong đau khổ.
Nằm bên em, anh cảm nhận được hơi thở đầy sợ sệt. Thi thoảng em nén một tiếng nấc. Anh biết, em đang kìm nén để những giọt nước mắt không trào ra. Nó sẽ rơi xuống vòng tay anh và anh sẽ biết rằng em đang lo sợ. Sự lo sợ giống 5 năm về trước.
Em sợ khoảnh khắc này sẽ là cuối cùng và rồi anh lại buông tay. Xin lỗi em, người con gái anh yêu. Sự hèn nhát năm xưa của anh đã khiến chúng mình đánh mất 5 năm trong đau khổ. Nỗi sợ của em bây giờ có lẽ còn nhiều hơn ngày trước bội phần. Nhưng hãy cứ nắm chặt tay anh em nhé, vì anh bây giờ…không phải là anh của ngày xưa.
Chúng mình là mối tình đầu của nhau và có lẽ cũng sẽ là mối tình sau cùng. Đã gần 10 năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên anh nói lời tỏ tình, cảm giác yêu em vẫn nhiều và đong đầy như thế. Nó chỉ ngày một lớn dần lên chứ không hề vơi cạn. Giá mà anh dũng cảm, bảo vệ tình yêu này tới cùng thì có lẽ anh đã không đẩy em vào một bi kịch khác, đã không để tình yêu này gián đoạn bao năm qua và để em khóc cạn nước mắt vì đau khổ. Sự đớn hèn của anh đã làm hỏng tất cả, đã đánh mất tình yêu của mình.
Khi ba mẹ ngăn cản tình yêu của chúng mình, anh đã là người lưỡng lự. Chính sự không quyết đoán của em đã là một cú đánh quá lớn vào niềm tin nơi em. Em đã trao anh mọi thứ và thứ quan trọng nhất đó chính là niềm tin. Niềm tin rằng anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của hai đứa tới cùng dù phía trước có quá nhiều khó khăn. Nhưng rồi khi tình yêu bị ngăn cản, anh đã lo sợ và nghĩ tới chuyện đầu hàng. Sự hèn nhát đó của anh khiến em ra đi…Em chia tay anh không phải vì không dám vượt qua những khó khăn mà vì em không còn muốn cố gắng bên một người đàn ông đớn hèn như anh.
Lần này, anh sẽ không để mất em, không để đánh mất tình yêu của mình (Ảnh minh họa)
Em vội vã lấy chồng như để trả thù một kẻ kém cỏi là anh. Nhưng anh hiểu, từ sâu thẳm trong lòng em, việc em cưới một người đàn ông không yêu nhanh chóng là để xoa dịu đi nỗi đau mà em phải chịu đựng từ tình yêu mà em dành cho anh. Hơn 5 năm yêu nhau vậy mà cuối cùng anh lại là người từ bỏ. Anh không cho em nghị lực để bước tiếp vì thế mà em rẽ sang một con đường khác. Em làm mọi thứ trong sự giận dữ, cái đầu không tỉnh táo và con tim quá nhiều thương tổn.
Trước ngày em cưới, anh đã nhận ra mình quá sai lầm. Anh say mèm và sống như một kẻ bất cần đời, chìm ngập trong rượu. Anh say để quên đi hình bóng em, để không nhớ tới sai lầm của mình khi đánh mất em. Cái suy nghĩ phải giữ em đã xuất hiện trong đầu anh nhưng một lần nữa anh lại đớn hèn. Anh chấp nhận nhìn em lên xe hoa, mặc váy trắng tinh khôi và thành vợ một người đàn ông khác. Anh tin rằng, đêm hôm ấy, cả anh và em đều khóc vì một nỗi xót xa…
Hơn 5 năm kể từ ngày em rời xa, kể từ ngày em thành vợ kẻ khác anh cứ cố làm cho trái tim mình lành lại nhưng không thể. Anh bị dằn vặt về sự hèn nhát của mình nên đã để mất em…Đêm nào anh cũng nghĩ về em và thiếp đi trong một sự quặn thắt nỗi đau. Bố mẹ anh không còn nhắc tới hai chữ “cưới vợ” trước mặt anh vì anh chỉ còn là một cái xác không hồn. Anh vẫn không thể quên em! Anh đã cố thử hẹn hò, thử gặp gỡ nhiều cô gái khác nhưng đều không được. Ở bên họ, điều duy nhất xuất hiện trong anh là hình bóng của em. Và anh lại quay về với một trái tim chỉ có hình em trong đó.
Có đôi khi anh vẫn tự hỏi, em hạnh phúc không? Anh lại tự trấn an mình rằng em nhất định sẽ vui vẻ. Điều đó làm anh thấy ấm lòng hơn khi nghĩ về em. Vậy mà, một chiều mùa thu, em đã xuất hiện trước mặt anh. Gương mặt em không còn là cô gái trẻ trung ngày nào, không còn nụ cười tươi rói mà mỗi lần nhìn vào đã tiếp cho anh sức lực. Đôi mắt em đẫm lệ buồn, nét mặt không còn có thể rạng ngời…Mọi thứ về em khác quá nhiều nhưng anh cảm nhận được rằng, trái tim thì vẫn vẹn nguyên như ngày xưa…
Vậy là em đã ly hôn. Một cuộc hôn nhân vội vã chỉ để lấp chỗ trống, để chứng minh cho người kia thấy rằng anh đã sai khi mất tôi đã làm khổ em. Em không tìm thấy tình yêu trong cuộc hôn nhân đó vì trái tim em còn nặng hình anh. Càng nghe em nói về những gì em đã trải qua, anh càng cảm thấy xót xa và tự trách chính mình đã làm khổ cả hai đứa.
Đêm nay mình bên nhau, em nằm trọn trong vòng tay anh. Em không để nước mắt lăn dài. Em vẫn can trường như ngày xưa, như cái ngày mà em bị ba mẹ anh phản đối còn anh thì im lặng sợ hãi. Anh ôm em vào lòng. Hãy ngủ đi, một giấc ngủ thật dài, cơn ác mộng đã qua rồi. Lần này, anh sẽ không để mất em, không để đánh mất tình yêu của mình…