Dường như em đã yêu (P.2)

San thường nghĩ về Lâm, chàng trai đã gây ấn tượng với cô ngay từ lần đầu tiên.

Chủ nhật, trời nắng đẹp.

Tuần này San không về quê, đợi đến tuần sau chị San được nghỉ hai ngày rồi hai chị em về luôn thể. San sống với chị ở Hà Nội, chị gái suốt ngày bận rộn với nghề báo, San học đại học năm thứ ba, căn nhà hai chị em thuê cả ngày ngoài giờ đi học cũng chỉ có San ở nhà và ôm mặt với cái máy tính.

Ngày chủ nhật chị San cũng bận rộn nên cô đã tìm cho mình một việc gì đấy để làm cho qua ngày. Chị gái và San không hay trò chuyện lắm bởi cái suy nghĩ của người đi làm và một đứa sinh viên như San khá khác nhau, chị lúc nào cũng bận rộn nhưng luôn quan tâm đến San một cách đúng nghĩa, tức là đủ yêu thương, chiều chuộng... nhưng cũng rất khắt khe, luôn dạy bảo cô những điều cô cư xử chưa đúng. Trong gia đình, chị gái là niềm tự hào của cả dòng tộc, là tấm gương cho những đứa em con cô, dì, chú, bác lấy làm gương học tập. Tất tần tật chuyện gì của con cái, bố mẹ chúng cũng lấy chị gái San ra để làm chuẩn mực. San tự hào về chị gái mình, còn San, cô thấy mình nhỏ bé trước chị. Bố mẹ luôn có một người để tự hào, có lẽ như  vậy cũng đủ rồi, còn San từ nhỏ bố mẹ luôn coi San là một đứa trẻ còm nhom, yếu ớt và trong suy nghĩ của mọi người thì San không thể làm được bất cứ chuyện gì...
 
“Em đi tình nguyện trung tâm trẻ mồ côi với bạn, tối em về nhé” - San nhắn tin cho chị nhưng không thấy reply lại. Cô nghĩ chắc chị cũng chẳng có thời gian để đọc tin nhắn nữa. San không hề muốn chị lo lắng về mình, bởi cô biết chị còn công việc, cả những áp lực của cơ quan nữa nên những việc của bản thân, San cố gắng tự giải quyết một mình…

8 giờ sáng. Mạnh nháy máy báo cho cô biết anh đã đứng dưới nhà. San cầm theo cái mũ bảo hiểm rồi vội vàng khóa cửa. Cô biết thừa tính của Mạnh, chỉ bị đợi có vài phút cũng sẽ làm ầm ĩ lên.

Mạnh học cùng lớp đại học, cũng không phải thân thiết với San lắm nhưng luôn là người xuất hiện khi cô cần. Mạnh thích hoạt động xã hội và biết San cũng thích mấy hoạt động này nên Mạnh lôi kéo San đi cùng. Mạnh tham gia hội tình nguyện hơn một năm, còn San mới tập toẹ được vài tháng. San thích đi tình nguyện, đó cũng là một lí do, nhưng hơn nữa cô cũng muốn cô bớt đi thời gian rảnh rỗi và làm được một việc gì cho có ích…

Hầu hết những đứa bạn của San đều có nhiều thời gian rảnh rỗi. Tiền bạc thì không phải lo vì được bố mẹ chu cấp đầy đủ dù không bao giờ có sự dư thừa. Họ có những việc để làm cho qua ngày là nghe nhạc, online thâu đêm, chơi game và đa số thời gian là ngủ. San nhận ra được sự nhàm chán trong những chuỗi ngày cứ lặp đi lặp lại mãi như thế. Dường như tuổi trẻ của cô cứ bị kéo chìm xuống một cái hố đen ngòm không lối thoát… Và để thoát khỏi sự nhàm chán ấy, San cũng chọn cho mình một điều gì đó để làm như việc đi tình nguyện chẳng hạn.

Những ngày đầu mới tham gia, cả đội tình nguyện, San không quen ai khác ngoài Mạnh. Một nhóm người đã hoạt động với nhau từ rất lâu nên cũng khá khó khăn cho những người mới đến như San.

Ngày đầu tiên, San lúng túng với những mớ câu hỏi của bọn trẻ, vụng về với những công việc trang trí và sắp xếp đồ. Dù không quen việc nhưng San cũng hoàn thành công việc khá hoàn chỉnh, không đến nỗi quá tồi.

-    Chị tên là gì? -  Một đứa bé cầm lấy tay San rồi hỏi.

-    Chị tên San, thế cô bé tên gì nào?

-    Em là Tuệ Tâm.

-    Thế Tuệ Tâm đang làm gì thế?

-    Em đang viết, anh Lâm hứa nếu em viết được thì sau này sẽ cho xuất bản sách của em, em muốn tặng cho mẹ cuốn sách do em viết.

-    Ôi thế hả, bật mí nhé, chị cũng đang mơ ước trở thành nhà văn đấy, ngoắc tay cố gắng nào, cô bé!

-    Vâng, cùng cố gắng nhé chị SanSan.

-    …

-    Tuệ Tâm nói chuyện gì mà vui thế.

Bỗng dưng San thấy một người con trai dáng cao lớn đứng bên cạnh và nở một nụ cười trìu mến với San và cô bé.

-    Anh Lâm! Chị SanSan ơi! Đây là anh Lâm mà em kể với chị đấy.

-   ...

San im bặt, bỗng dưng bắt gặp một nụ cười, một khuôn mặt tuấn tú từ một người con trai lạ, San còn chưa định thần đấy là gì và càng không biết đó là ai.

-    Chào em, anh là Lâm phụ trách đội này, anh có thể gọi em là SanSan chứ?

San đưa tay ra, rồi lí nhí giới thiệu về mình. Cô ngước nhìn lên, một khuôn mặt sáng sủa, thông minh, đôi mắt nâu dịu dàng và nhất là… nụ cười, nụ cười có sức ấm lan toả đến cả trái tim non nớt của cô.

SanSan… lâu lắm rồi không có ai gọi cô như thế…

Qua Mạnh, San được biết Lâm là một bác sĩ trẻ rất giỏi. Lâm mồ côi từ nhỏ nhưng được bố mẹ nuôi đón về nuôi dạy trưởng thành. Có lẽ vì thế mà Lâm yêu thích nơi có những đứa trẻ mồ côi, những tâm hồn khuyết thiếu về gia đình ở nơi này… Không biết vì lý do gì mà San nghĩ nhiều về Lâm, một người đã gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên…về người con trai có nụ cười tỏa nắng…

Phải chăng San đã thích anh?

Dường như em đã yêu (P.2) - 1

San vốn là người rất cẩn thận, tỉ mẩn (Ảnh minh họa)

Kì nghỉ ba ngày.

Đám bạn trong lớp đại học San rục rịch chuẩn bị về quê từ mấy hôm trước. San không về nhà, hội tình nguyện có một kì nghỉ ba ngày đến biển với mục đích là thắt chặt tình đoàn kết giữa mọi người và khích lệ tinh thần của cả hội. San là người mới nhưng cũng không ngại ngần tham gia, gọi điện cho bố mẹ từ trước xin phép và thật may khi bố mẹ San vui vẻ đồng ý cho cô con gái có thể vắng mặt khi gia đình đoàn tụ trong kì nghỉ.

San dậy từ sớm, chuẩn bị đồ từ tối hôm trước cẩn thận và tính toán kĩ từng món đồ từng bộ quần áo sẽ mang đi, tính San vẫn cẩn thận như thế, nhìn bên ngoài chắc ai đó có thể đoán San là một người ẩu và vô tâm nhưng thực sự không phải thế.

-    SanSan, em đến sớm thế?. Lâm đến, vỗ thật tự nhiên vào vai San từ đằng sau,

Cô quay lại.

-    Anh Lâm, em cũng mới đến thôi.

-    Thế cậu Mạnh đâu rồi, chả thấy bóng dáng đâu cả.

-    Mạnh chưa đến anh ạ, xe trên đường đi thì bị hỏng.

-    Ra thế, à chết, anh quên chưa giới thiệu đây là Mai Chi. Mai Chi đây là SanSan, hai em làm quen đi.

-    Chào, tớ là San.

-    Chào !

Gương mặt mới lạnh tanh và thờ ơ với nụ cười thân thiện của San.

-    Mai Chi làm trợ lí cho anh nhưng thời gian qua xin nghỉ vì phải đi diễn, cô ấy là diễn viên múa.

-    Vâng

-    Kìa, Mạnh đến rồi đấy.

Lâm nhanh chóng ra bắt chuyện với Mạnh vui vẻ, Mai Chi cũng đi theo Lâm. San chỉ vẫy tay với Mạnh cười. Đứng từ xa, San lặng lẽ nhìn kĩ Mai Chi từ đầu đến chân cô ấy, dáng người cao mảnh khảnh, khuôn mặt đậm chất á đông nhưng mang một vẻ đẹp hiện đại, cô ấy quả là rất đẹp.

Qua những người bạn khác, San biết Mai Chi là một diễn viên múa khá nổi tiếng, bố mẹ cô ấy đón Lâm về nuôi từ trại trẻ mồ côi. Họ lớn lên bên nhau. Tính Mai Chi có vẻ khó gần và người duy nhất cô ta tỏ ra thân thiện là Lâm. Những lần đi tình nguyện của Mai Chi mục đích cũng chỉ để đi với Lâm, nhưng số tiền bố Mai Chi dành để xây lên trung tâm và thành lập nên hội tình nguyện cũng không phải ít, có thể vì lí do ấy mà mọi người coi Mai Chi như một cô chủ nhỏ lắm yêu sách thích học đòi đi làm tình nguyện và từ thiện cho có vẻ hợp thời. San nhìn, họ có vẻ giống một đôi, nhưng cũng không hẳn, thật ra San thấy Lâm chỉ như người anh trai đang chăm sóc cho đứa em đỏng đảnh khó chiều. Và nhiều người cũng nói thêm nữa, tài sản mà bố mẹ Mai Chi dành cho cô con gái sẽ thuộc về chàng rể tương lai và người ấy có lẽ sẽ là Lâm.

Sự xuất hiện của Mai Chi làm cho San không có cơ hội đến gần với Lâm hơn nữa. Cảm giác hơi thất vọng, cảm giác hơn ghen tị vì khi có Mai Chi, ánh mắt của Lâm không nhìn về phía cô nữa. Với San, một cô gái có nhan sắc trung bình, chỉ có một từ có thể diễn tả đó là: bình thường, với điều ấy, khi nghĩ Mai Chi, San có phần tự ti. Nói chính xác thì thường khi một người con gái xinh đẹp hơn mình đứng trước mặt, ai cũng có cảm giác như San mà thôi, chỉ thiếu điều cảm giác ấy sẽ ở lại nhanh hay chóng.

Mai Chi thật là đẹp, một vẻ đẹp khó có vẻ cưỡng lại được cho dù đó là lần gặp đầu tiên. Ở Mai Chi có một sự thu hút mà bất kì ai cũng phải chú ý cho dù đó có phải là…phái mạnh hay không. Thậm chí cô ấy cũng làm cho San phải hướng mắt nhìn. Cô ấy nổi bật giữa đám đông và có cả hàng đống các chàng trai trong hội đang đứng tung hô và tán tụng. Tất nhiên, điều đó là qui luật mà, trước một cô gái đẹp thì bao giờ cũng như thế. Tự dưng San nhìn lại mình, không xinh đẹp, không nổi bật, cũng chẳng giỏi giang ở bất cứ việc gì mà để gây ấn tượng cho một ai đấy. Tự dưng với cái ý nghĩ vu vơ ấy San thấy mình mất tự tin vào bản thân, tự dưng không có cái cảm giác vui và thoải mái cho chuyến đi này nữa, cái hi vọng Lâm sẽ để ý đến cô thật là mong manh…

(Còn nữa)

Dường như em đã yêu (P.1)

Những chuyến đi tình nguyện đã khiến cuộc sống của San trở nên ý nghĩa và sống có ích hơn. Và cũng nhờ gia nhập đội tình nguyện mà cô đã gặp Lâm, chàng trai tốt bụng có nụ cười tỏa nắng. Nhưng liệu những cảm xúc dành cho Lâm có bị dập tắt không khi bên cạnh anh có nàng Mai Chi kiêu kỳ, xinh đẹp? Mời các bạn hãy đón đọc những diễn biến tiếp theo của truyện "Dường như em đã yêu" vào lúc 11h00 ngày 10/4/2013 nhé!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Lưu bài Bỏ lưu bài
Theo Quỳnh Thy
Dường như em đã yêu Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN