Cảm ơn anh đã luôn bên em
Em sẽ thôi phiền muộn, thôi u buồn để vui vẻ cười thật nhiều vì anh luôn bên em.
Người ta nói cô đơn là khi không có ai bên cạnh, còn em cô đơn khi bên cạnh luôn có một bàn tay sẵn sàng cho em hơi ấm, một bờ vai luôn ở đó cho em tựa vào. Em cô đơn giữa một tình yêu quá lớn, quá chật chội mà anh đã dành cho. Anh đến khi trái tim em đã quá nhiều vỡ nát, tâm hồn em đã quá nhiều tổn thương.
Em chỉ tin một điều, người yêu thương em thực sự sẽ không bỏ em đi… (Ảnh minh họa)
Đi qua mối tình đầu tan vỡ, em sống trong những chuỗi ngày đau đớn nép mình trong chiếc vỏ cũ kĩ của quá khứ… một tình yêu không trọn vẹn. Em như một con mèo đi hoang ướt sũng trong đêm mưa mà không tìm được lối về.
Anh đến bất chợt và tình cờ như cơm mưa mùa hạ. Lúc em đang loay hoay trong bóng đêm của quá khứ cũ kĩ, một tình yêu tan vỡ khép lại, nỗi đau trong em vẫn còn âm ỉ… anh đã đến bên đời em.
Anh đến thật nhẹ nhàng, không là thứ ánh sáng mặt trời chói rực nhưng lại như một tia sáng nhỏ cuối con đường. Anh làm em tỉnh dậy sau bao ngày ngủ vùi trong mê muội, tối tăm. Anh giúp tìm thấy lối đi, một con mèo đi hoang ướt sũng cần gì hơn là chút ánh sáng le lói cuối đường.
Em chẳng biết anh đến từ nơi đâu, chỉ biết từ khi anh xuất hiện cô gái hay cười trong em đã sống dậy. Anh chưa bao giờ bận tâm về quá khứ, về những vỡ nát đớn đau mà em đã chịu đựng. Khi trái tim em đã mang quá nhiều vụn vỡ, anh mang đến cho em chút hơi ấm. Khi đôi tay yếu ớt đã không còn sức để chống chọi với sóng gió của cuộc đời, anh đã đến và nắm thật chặt.
Mùa đông ở nơi này vốn lạnh lẽo, lạnh và đầy những nỗi buồn u ám như chính trái tim em. Anh mang đến nụ cười hằng ngày, anh làm mọi thứ để em vui dù cho điều em muốn có “dở hơi” và “hâm” đến mức nào.
Những lần đi dạo dưới mưa em không cho anh mang ô, em thích biển anh đưa em đi dù hôm đó trời có mưa gió đến mức nào. Em thích mưa, thích đứng dưới mưa để rồi lại bị ướt sũng… hôm sau lại ốm và anh lại phải mất một ngày chăm sóc.
Em thích ngồi sau xe, nép vào lưng anh…em luôn sợ mọi thứ, cả xe cộ đông đúc và những hỗn độn ngoài phố. Anh vẫn hay bảo em rằng thành phố này bé lắm, nên em cứ yên tâm ngồi đằng sau anh sẽ chở em đi hết những nơi em chưa biết. Những ngày mùa đông không lạnh cứ thế trôi qua…
Anh vẫn cứ bên cạnh như thế, quan tâm một chút, lo lắng một chút mỗi ngày để em biết mình không cô độc giữa cái thành phố này. Em luôn biết trái tim em đã không còn nguyên vẹn, tâm hồn em cũng đã bị một vết cắt rất sâu, rất đau…Em luôn biết sẽ rất khó để em lại yêu một lần nữa bởi em sợ đổ vỡ, sợ chia cách.
Một đứa con gái vừa đi qua một mối tình đầu không trọn vẹn, cô gái mơ mộng trong em không còn nữa. Em không còn tin vào những câu chuyện tình đẹp như cổ tích, như tiểu thuyết nữa. Cổ tích trong em bây giờ chỉ là những lời nói dối trá để dỗ dành trẻ con, tình yêu đẹp như mơ chỉ là phim, là tiểu thuyết mà thôi.
Sẽ không dễ dàng để em quên đi bóng hình xưa cũ, mặc dù chính cái bóng hình kia đã làm trái tim tan vỡ trong đau đớn. Nhưng em sẽ để nó vào một góc nhỏ trong tim và khóa chặt nó lại, ngay bây giờ cuộc sống của em chính là anh.
Mình đừng nói yêu nhau cũng đừng hứa hẹn gì anh nhé, em không còn đủ niềm tin vào những lời hứa hẹn nữa rồi. Em sẽ thôi phiền muộn, sẽ thôi u buồn, em sẽ vui vẻ cười thật nhiều vì bên cạnh luôn có anh. Em không tin vào thứ gọi là mãi mãi, cũng không biết mãi mãi là bao lâu. Em chỉ tin một điều, người yêu thương em thực sự sẽ không bỏ em đi…
Cảm ơn anh vì tất cả.