Bí mật trái tim anh - người đến sau

Với mối tình đầu, cô yêu và được yêu, một tình yêu trọn vẹn. Còn với anh- người đến sau, trong trái tim anh chưa từng có cô.

Ngày ấy, trời đang nắng nóng bỗng đổ cơn mưa rào. Hòa trong dòng người hối hả tránh mưa, có một chàng trai bước xuống xe bus với một chiếc ô trong tay. Khác với tính cách mạnh mẽ và tinh nghịch mọi khi, hôm nay anh thấy lòng mình trầm tư và tĩnh lặng hơn. Cha anh bị ốm và phải vào nhập viện, anh vừa đi thăm cha về. Từ học viện Cảnh sát anh xin nghỉ học để đi thăm cha. Nhìn Cha dần hồi phục, anh mới cảm thấy yên tâm. Chưa bao giờ anh thương Cha đến thế, mọi kỷ niệm xưa cũ chợt ùa về. Đang miên man suy nghĩ, anh chợt nhận ra có một cô gái trẻ đang đi gần anh và cô ấy đang đi trong mưa. Anh chợt hỏi:

“Em có đi nhờ không”

Cô gái quay sang nhìn anh, suy nghĩ trong giây lát, cô gái gật đầu. Họ đi bên nhau dưới mưa trên một quãng đường khá dài. Một cảnh sát và một cô giáo tương lai, mối tình của họ nảy mầm và đâm chồi trong êm đềm. Thế rồi một ngày, họ chia tay nhau.

Ngồi trong quán cà phê, cả hai đều lặng im. Họ nhìn ra ngoài trời mưa, những hạt mưa long lanh, trắng xóa. Không khí lạnh hơn và đượm buồn. Dường như họ đang nghĩ về những ngày xưa ấy. Về tình yêu của họ, chân thành mà nồng ấm; về ước mơ cùng những dự định tương lai trước kia của họ. Chợt một bản nhạc vang lên trong quán cà phê đánh thức họ, gọi họ trở về với hiện tại. Cả hai ngồi nói chuyện hồi lâu, rồi  cô gái cất tiếng, giọng lạc đi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi;

“Mình chia tay anh nhé”

Chàng trai dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi nghe hai từ “chia tay”, con tim anh đau nhói như có ai xát muối, dường như cả thế giới đang đổ sập xuống trước mặt anh. Anh ngồi lặng thinh… anh đờ đẫn…lẽ nào anh đang nằm mơ? Không phải  là hiện tại. Anh hiểu cô, anh biết mình không thể làm gì được để cô thay đổi quyết định. Cuối cùng anh cũng cất tiếng:

“Anh đồng ý nhưng em phải hứa với anh một điều: Sau này em sẽ sống thật hạnh phúc, ngay cả khi bên em không có anh”

Cô gái gượng cười: “Vâng, nhất định rồi, anh cũng vậy nhé”

Không nhìn anh, cô gái đứng dậy “Em đi đây, đừng níu kéo em nữa”

Nói rồi, cô gái chạy ra khỏi quán cà phê, hòa vào dòng người và những hạt mưa đang nhỏ dần. Anh biết, anh không thể làm cô thay đổi. Nhưng bất giác anh nhìn thấy một giọt nước mắt lăn trên má cô khi cô chạy, anh biết cô còn yêu anh…Anh đã không bảo vệ được cô, đã không thể cùng cô đi đến cuối con đường. Nhìn ra ngoài, hướng cô đi, anh thầm cầu mong cô luôn hạnh phúc. Bất giác, một ca khúc vang lên trong quán cà phê “Ngoài trời đổ mưa hay mưa trong lòng, mưa ướt trong tâm hồn…” . 4 năm đã trôi qua, lẽ ra anh không nên để mất cô. Giờ đây, anh đã có người để yêu thương và được yêu thương. Nhưng từ sâu thẳm trái tim, tình yêu anh dành cho cô vẫn nguyên vẹn. Anh sẽ là bạn cô bây giờ và mãi mãi, anh tự nhủ với lòng mình. Mong muốn duy nhất của anh lúc này là được thấy nụ cười luôn nở trên môi cô. Cổ họng anh nghẹn đắng, mắt nhòe đi nhưng anh vẫn cố mỉm cười. Ngoài trời mưa vẫn rơi, vẫn rơi.

Về phía cô, 4  năm- một khoảng thời gian không dài mà cũng không ngắn đủ để cô tập làm quen với cuộc sống không có anh. Đã có những phút giây, tưởng chừng như cô không thể chịu đựng được nữa. Nhưng bằng ý trí và nghị lực cô đã vượt qua được những phút yếu lòng đó. Vì bố mẹ và những người cô yêu thương và cũng vì chính bản thân mình, cô dứng dậy bằng đôi chân vấp ngã. Sai lầm lớn nhất của cô là đã để mất anh và từ chối tình yêu của anh. Làm sao cô có thể nói với anh rằng, cô chia tay anh vì tương lai của anh sẽ tốt hơn nếu không ở bên cô và vì một người con gái khác, yếu đuối hơn , trong sáng hơn, mảnh mai hơn và người con gái đó cần anh hơn cô. Cô thấy mình thật ngốc, cô ân hận và tự than trách bản thân nhưng cô biết tất cả đều là quá khứ, không thể quay lại được nữa. Sự thật là cô đã để mất anh vĩnh viễn. Cô lao vào sách vở, học hành và đi chơi để che lấp thời gian, để thời gian trôi đi nhanh hơn và để cô không có thời gian nghĩ đến anh.

Cuộc sống cứ thế hối hả, anh có cuộc sống của anh và cô có cuộc sống của riêng cô. Nhưng trong suốt khoảng thời gian này, trái tim cô khép lại, đóng kín như một tảng băng, không thể tan chảy. Suốt 2 năm cuối Đại học, cô không rung động trước bất cứ người đàn ông nào. Tình yêu đối với cô là thứ gì đó quá xa xỉ và khó nắm bắt. Phải chăng trong cô, hình bóng anh vẫn chưa phai mờ?

Ra trường với tấm bằng khá trong tay, cô ấp ủ trong mình bao ước mơ cháy bỏng. Hình ảnh về trường học, về các em học sinh thân yêu, về các thầy cô giáo và về tuổi học trò trước kia. Tất cả đều ùa về và tíu tít, rộn rã quanh cô. Cô ước gì cô được quay lại cái thời đó, cái thời vô âu, vô lo, hồn nhiên và nghịch ngợm. Giờ thì cô và các bạn của cô đều đã trưởng thành. Mỗi người một cuộc sống, một nghề nghiệp, một gia đình, một hoàn cảnh khác nhau.

Riêng cô, ấp ủ trong lòng cái ước mơ trở thành một giáo viên, ra trường lên miền núi để dạy các em học sinh những vùng khó khăn. Ước mơ là thế, khát vọng là thế nhưng bước chân ra ngoài cuộc sống cô mới biết không phải tất cả đều là màu hồng, cuộc sống không đơn giản như những gì cô nghĩ.

Để có thể mưu sinh, cô tạm thời từ bỏ ước mơ của mình và xin vào một công ty làm nhân viên văn phòng. Từ một cô giáo dạy văn tương lai, cô bước vào cuộc sống với vị trí nhân viên văn phòng trong một công ty cơ khí. Tất cả những thứ cô được học trong trường dường như không áp dụng được tại nơi đây. Cô bắt đầu học hỏi từ đầu, từ những thứ đơn giản nhất như máy tính, các ứng dụng máy tính, rồi thuật ngữ chuyên môn, những kỹ thuật cơ bản liên quan đến cơ khí lắp ráp xe máy.

Thời gian đầu chưa quen với môi trường mới, cô thật sự thất vọng và khủng hoảng tinh thần. Nhưng được sự hướng dẫn, giúp đỡ và chia sẻ của đồng nghiệp mà cô dần quen với công việc mới và môi trường nơi đây.

Tại đây cô cũng đã gặp gỡ và quen biết rất nhiều chàng trai. Bởi với một công ty cơ khí thì 99%  nhân viên là nam giới. Cũng đã có rất nhiều người đến với cô, thể hiện tình cảm với cô nhưng cô đều từ chối. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người trong công ty. Trong thâm tâm cô vẫn nuôi hi vọng trở thành một cô giáo. Công việc chưa đâu vào đâu nên cô không thể nhận lời yêu ai và không muốn nảy sinh tình cảm với bất cứ ai hay ở một nơi nào đó trong trái tim, hình bóng anh- mối tình đầu vẫn đang tồn tại.

Rồi một ngày như bao ngày khác, cô bỗng nhận thấy trái tim mình đang rung động và chợt thấy mình muốn quan tâm đến ai đó. Nhưng cô chỉ đứng từ xa quan sát và theo dõi người ấy. Cô sợ mình nhầm lẫn hay từ đáy sâu tâm hồn cô sợ thất bại một lần nữa. Cô không muốn tin điều đó và cô cố gắng xua tan hình ảnh người ấy. Nhưng càng cố quên cô lại càng nhớ đến. Cô biết mình đã yêu...

Ngày nào cũng nhìn thấy người ấy ít nhất một lần nhưng cô không dám thổ lộ, bởi cô biết cô và người ấy khác nhau quá nhiều, liệu có thể có sự hòa hợp?

Thế rồi một ngày bất chợt trái tim cô và người ấy gặp nhau.  Người ấy tên là Khánh-  người đến sau, một chàng trai tài năng, cao to, mạnh mẽ. Tình yêu bắt đầu nảy nở. Nhưng cuộc sống không phẳng lặng như cô nghĩ. Gia đình anh phản đối và không chấp nhận cô. Mọi thứ dường như lại sụp đổ trước mắt cô, trái tim cô một lần nữa lại nhỏ máu.

Tình yêu ư? Với cô hai tiếng ấy sao mà đau đớn tim gan? Phải chăng nó giống như lời một bài hát” theo tình tình chạy, trốn tình tình theo” mà cô thoáng nghe được đâu đó.

Anh đối với cô thật đặc biệt và  không biết từ khi nào anh đã trở thành một phần cuộc sống của cô. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại yêu anh? Theo logic, anh không phải típ người mà cô thích. Vì vậy, khi anh có ý với cô, cô đã từ chối và cố gắng để hình bóng anh không hiện lên trong đầu. Nhưng càng làm vậy cô càng thấy tình cảm của mình dành cho anh nhiều hơn. Cái tình yêu mà không thể thổ lộ, không thể nói ra và nó bị dồn ép phải quên đi, càng bùng cháy, càng mãnh liệt. Sự thay đổi trong vị trí công việc, cùng những tình cảm ngày càng nảy nở. Cuối cùng cô quyết định nghỉ việc, dù đã có rất nhiều người ngăn cản và khuyên can.

Cô đến một tỉnh khác và làm nhân viên quảng cáo trong một công ty điện tử.  Bỗng một ngày anh gọi điện, hai người nói chuyện rất lâu, 1 tiếng, 2 tiếng, rồi 3 tiếng. Những cuộc điện thoại như thế cứ kéo dài ngày này qua ngày khác. Rồi cô nhận lời yêu anh. Đúng là cuộc đời chẳng ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Khi ở gần nhau, cả hai cùng làm trong 1 công ty thì cô trốn chạy. Giờ xa nhau cô lại nhận lời yêu. Nhưng tình yêu mà... có ai cắt nghĩa được đâu?

Rồi những cuộc gặp gỡ, những buổi hẹn hò, những cuộc đi chơi diễn ra thường xuyên. Tuần nào anh cũng xuống thăm cô, ngay cả những hôm mưa gió, làm cô lo lắng, đứng ngồi không yên. Anh nói anh nhớ cô. Cô hạnh phúc , cô sung sướng, cô đắm chìm trong cái tình yêu ấy. Anh đem đến cho cô sự nồng nàn, sự say đắm, sự mãnh liệt  mà cô đang khao khát.

Cô bắt đầu chú ý và chăm chút cho bản thân nhiều hơn. Sau 4 năm chia tay người yêu cũ, cô hầu như không quan tâm đến hình thức, cô cũng không quan tâm xem mình xinh hay xấu, mặc quần áo hay đi dày dép có phù hợp không, cô chỉ thấy ưa nhìn là được. Từ khi yêu anh, cô nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều, vui vẻ hơn, hồn nhiên hơn và yêu cuộc sống này nhiều hơn.

Kỷ niệm mà cô nhớ nhất đó là lần cô và anh đi chơi Tam Đảo. Hôm đó anh xuống chơi, cả hai đều không dự định sẽ đi xa. Nhưng khi đi uống nước cả hai cùng nảy ra ý định đi chơi. Vậy là không chần chừ gì nữa, cô và anh bắt đầu xuất phát đến Tam Đảo. Gục đầu vào vai anh, cô thấy mình thật hạnh phúc. Cô chỉ ước gì cứ thế này mà đi, đi đến cùng trời cuối đất… Nhưng thật không may, đi được nửa đường thì anh và cô phát hiện xe anh sắp hết xăng. Cả hai cùng lo lắng vì nhìn xung quanh không thấy có nhà dân hay quán xá. Cô trêu anh “Ở lưng chừng núi thế này mà hết xăng, chúng mình dắt bộ chắc  hết hơi anh nhỉ?” Trong lòng tuy có lo lắng nhưng anh vẫn cố mỉm cười để xoa dịu cô. Rồi cả hai cùng suy đoán, chắc chắn ở đây sẽ có địa điểm bán xăng, bởi không thể chỉ có anh và cô rơi vào trường hợp này, chắc chắn cũng có một vài trường hợp khác giống như thế đã từng xảy ra. Sự suy đoán của anh và cô hoàn toàn hợp lý, đi được một đoạn khá xa nữa, cô thở phào đánh nhẹ khi nhìn thấy biển đề “Đổ xăng”.

Bí mật trái tim anh - người đến sau - 1

Cô sẽ không để những thứ không đáng, những con người không đáng chế ngự làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô thêm một phút giây nào nữa (Ảnh minh họa)

Cảnh sắc ở Tam Đảo vừa hư vừa thực, mê hoặc lòng người. Vẻ đẹp vừa hoang sơ, huyền ảo, u tịch với núi, cây, hoa, không khí mát lạnh và mây quấn quýt níu chân người cùng những biệt thự kiến trúc Pháp tuyệt đẹp. Xung quanh sườn dốc, đường lên Tam Đảo là những đồi su su xanh bạt ngàn.

Cô và anh đến nhà thờ cổ Tam Đảo, mang một nét đẹp vừa thanh cao, vừa giản dị. Trong cái không khí của lứa tuổi 9X ưa thích chụp ảnh làm kỷ niệm, tung lên Face. Anh và cô cũng đã chụp vài bức. Nhìn anh và cô bên nhau hạnh phúc và yêu thương.

Từ trung tâm thị trấn Tam Đảo, rẽ phải theo lối mòn là ngọn thác Bạc cao 50m. Đường xuống thác đi qua nhiều cảnh quan tuyệt đẹp. Nhìn anh vã mồ hôi mà cô thấy vui, cô trêu anh “Mới thế thôi mà anh đã mệt thế rồi, anh có đi được nữa không đấy, đúng là cái đồ công tử bột” Anh trêu lại cô “Anh chưa mệt đâu, em đừng coi thường anh nhé”.

Rồi hai người đến đền Bà chúa Thượng ngàn và lên Cổng trời. Đứng trên cổng trời nhìn xuống toàn cảnh thị trấn Tam Đảo tuyệt đẹp trong sương.

Lần thứ hai, cô và anh đến Tây Thiên. Vì cả hai đều chưa đi lần nào nên vừa đi hai người vừa hỏi đường.  Đến nơi , anh muốn đi cáp treo, còn cô lại muốn đi bộ. Cuối cùng để chiều lòng cô, anh đồng ý. Cả hai bắt đầu cuộc ngoạn du của mình bằng đôi chân. Tây Thiên có phong cảnh đẹp, núi non trùng điệp, là một vùng sơn thủy hữu tình với hệ động thực vật phong phú và khí hậu quanh năm mát dịu. Anh mệt, cô lấy tay lau mồ hôi cho anh. Nhìn cử chỉ đó, anh cười nhẹ, còn cô thấy ấm áp trong tim.  Rồi anh nắm tay cô trên suốt chặng đường dài. Thoáng bên  tai cô, câu nói của mấy em gái “Ước gì mình được như cô ấy”. Lần thứ hai trong đời cô thấy mình yêu, được yêu và yêu nhiều đến thế.  Cô thầm cảm ơn cuộc đời đã mang anh đến bên cô.

Một vẻ đẹp không thể không kể đến, đó là Thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên - một  trong ba thiền viện lớn nhất của Việt Nam với phong cách đương đại. Phía sau chùa là núi rừng xanh tươi, phía trước là một cánh đồng thẳng cánh cò bay. Phía ngoài là cổng Tam Quan với dòng chữ Thiền Viện Trúc Lâm Tây Thiên. Đứng dưới chân núi nhìn lên, Thiền Viện thấp thoáng trong mây, bốn bề mây bay, thông reo, gió thổi, thoáng rộng và thanh sạch.

Yêu nhau, dường như cô và anh chỉ muốn cùng nhau đi đến tất cả những địa điểm, những danh lam thắng cảnh để cùng nhau ngắm nhìn cảnh sắc thiên nhiên và được ở bên nhau, đi bên nhau. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Những khi không đi đâu chơi xa, cô và anh cùng đi chợ, cùng nấu cơm. Bởi cô hơi vụng về trong khoản nấu nướng nên đôi lúc anh cũng phải vào bếp. Những lúc đó cả xóm trọ nơi cô ở lại được một trận trêu cô đỏ mặt. Rồi hai người cùng đi uống nước, đi ăn xúc xích. Từ một người không thích ăn xúc xích, nhưng vì anh thích nên cô cũng tập làm quen. Và chẳng hiểu từ khi nào cô cũng thích ăn món xúc xích. Khi nhận ra điều đó, cô chợt nghĩ “Đúng là sức mạnh của tình yêu”.

Tình yêu của anh và cô cứ thế trôi, êm đềm và lặng lẽ. Đến một buổi tối, anh say, cô mới biết bố mẹ anh không đồng ý để cô và anh yêu nhau. Lí do vì cô chưa có nghề nghiệp ổn định, cô nhỏ bé trong khi anh cao lớn, cô lại đi đạo và nhà ở xa. Từ lần đó mối quan hệ của cô và anh nhạt dần, nhạt dần… Anh vẫn xuống thăm cô nhưng mức độ ít hơn. Đến giờ phút này, tình cảm anh dành cho cô thế nào, cô cũng không rõ nữa. Tình yêu anh dành cho cô không còn  ấm áp và tràn ngập tình yêu thương, che chở như trước kia. Sự quan tâm của anh đến cô quá mờ nhạt, có khi một tuần anh chẳng liên lạc hay hỏi thăm cô lấy một lần. Anh không hỏi cô đã ăn cơm chưa? Hay em đã ngủ chưa? Em có mệt không?... Anh cũng không trò chuyện với cô thường xuyên như trước? Vậy mà tại sao cô vẫn cứ yêu, cứ thấp thỏm, cứ đợi chờ. Có lúc cô thấy hụt hẫng và nghi ngờ tình yêu anh dành cho cô, liệu đó có phải là tình yêu hay chỉ là rung động nhất thời của anh? Chẳng lẽ chỉ vì bố mẹ không đồng ý mà một người đàn ông mạnh mẽ, bản lĩnh như anh lại từ bỏ cô, từ bỏ tình yêu thật sự của mình sao? Thời đại này là thời đại nào rồi, thời đại của 2014, không phải cái thời đại phong kiến thời xa xưa. Chuyện tình yêu là do con người tự quyết định, tự chính bản thân quyết định, bố mẹ chỉ góp ý thôi. Một khi con cái đã quyết đến cùng thì bố mẹ cũng không thể ngăn cản được.

Có lần anh đã nói với cô, yêu nhau đâu nhất thiết phải nói thành lời nhưng nếu yêu nhau mà cứ thờ ơ như thế, liệu có thể gọi là yêu?

*****

Rồi cuối cùng anh cũng bỏ rơi cô, trái tim cô như vỡ òa. Cô suy sụp hoàn toàn, rồi chuyện không may đã xảy đến với cô. Tương lai của cô, sự sống của cô với anh chẳng có nghĩa lý gì cả. Cô nằm trong bệnh viện, tình trạng ngày càng yếu đi. Bác sĩ thông báo bệnh tình của  cô có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, cô có thể sẽ ra đi mãi mãi và anh sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô nữa. Cô gọi điện cho anh, chỉ muốn nghe  giọng nói của anh nhưng đáp lại cô là một câu nói dửng dưng, lạnh lùng “Anh không quan tâm, anh đang ngủ”. Tính mạng của cô không bằng một giấc ngủ của anh sao? Trong khi người bạn thân đang lo lắng cho cô, thì anh- người yêu cô lại sống vô trách nhiệm và vô tình đến thế sao? Trái tim cô vỡ ra thành trăm mảnh, như có ai đang xát muối. Cổ họng cô nghẹn đắng, uất ức không thể nói ra thành lời. Thì ra từ trước đến giờ anh chưa hề yêu cô, chỉ là cô nghĩ mình được yêu. Đến lúc này cô nhận ra sự thật bí mật về trái tim anh. Cô viết một bức thư cho anh kết thúc tất cả, với nôi dung không thể đau lòng hơn được nữa:

Cảm ơn anh! Dù sao em cũng không hối hận về tình yêu em đã dành cho anh bởi tình yêu đó là thật, chân thành, xuất phát từ trái tim. Em đã sống thật, làm thật bằng tình yêu chân thành nhất. Có chăng người hối hận là anh, bởi anh yêu trong dối trá, lọc lừa.

Cảm ơn anh đã để em biết yêu hơn, trân trọng hơn những gì mình đang có. Để em biết cái em có mà không hề nhận ra là tình yêu em đã ngộ nhận, cứ ngỡ mình được yêu, đang được yêu và mãi được yêu. Em cứ mù quáng và đắm chìm trong tình yêu ấy, mải mê yêu một người không xứng đáng rồi quên đi những người khác. Họ yêu thương em, cũng cần được nhận lại những yêu thương như thế.

Cảm ơn anh để em biết yêu bản thân mình hơn. Để em biết vẫn còn có người yêu em nhiều hơn anh. Hóa ra không có anh, em vẫn sống thật tốt, mạnh mẽ, vượt qua mọi khó khăn, gian khổ trong cuộc sống. Để em biết cuộc sống này còn nhiều niềm vui, nhiều điều tốt đẹp, để em biết mỉm cười trước đau khổ, bình tĩnh trước khó khăn, để em thêm yêu cuộc sống này hơn. Em sẽ trở thành người mạnh mẽ nhất.

Cảm ơn số phận đã cho em gặp lại anh quá nhiều, để em biết đối diện với nỗi đau, nỗi uất ức, nỗi cô đơn... và để đối diện với một con người như anh. Để em biết mình vẫn mạnh mẽ, vẫn nghị lực và chưa đến mức gục ngã hay thua cuộc.

Cảm ơn anh đã yêu người khác quá nhanh, để em ngộ ra được sự thật. Sự thật mà em đã biết từ trước nhưng vẫn cố lý giải. Thì ra con người mà em yêu, con người đó chưa từng tồn tại, chỉ là em tin như thế.

Cảm ơn anh!đã lấy đi của em quá nhiều thứ, đã làm em bỏ lỡ quá nhiều cơ hội chỉ đến một lần, đã bỏ qua những con người chỉ trùng nhau một lượt, để em biết mình còn nhiều thứ khác phải nắm giữ và trân trọng.

Cảm ơn anh vì đã cho em biết con người có thể thay đổi 180 độ, hay vốn dĩ ngay từ đầu đã là như thế, phải chăng em bị lừa… thì ra anh chưa từng yêu em. Vậy anh đến với em để làm gì? Để khỏa lấp sự trống vắng, để lợi dụng, để tiêu khiển sao?

Thì ra anh thấy ở em có một số điểm đặc biệt, khó hiểu và thú vị nên anh muốn tìm hiểu, muốn chinh phục. Khi đã khám phá được rồi, anh nhận ra em cũng chỉ bình thường thôi, không có gì đặc biệt nữa và rồi  anh bỏ rơi em. Mặc cho em đau khổ, em ngỡ ngàng, mọi việc đến với em nhanh quá khiến em chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Chia tay chưa đầy một tháng anh đã yêu người con gái khác. Rồi công khai mối quan hệ của anh với cô ấy, trong khi mối quan hệ giữa em và anh nhiều người còn chưa biết mình đã chia tay. Anh biến em thành trò cười và sự ái ngại cho mọi người. Bản chất một con người thì ra được bao bọc nhiều lớp, nhiều ngăn đến như thế. Đến tận phút cuối,em mới biết được bản chất người em yêu.Thì ra là như vậy!

Cảm ơn anh, cảm ơn anh thật nhiều vì đã không phải là của em! Để em biết em vẫn còn may mắn, rất may mắn! Đừng ngụy biện “tình yêu muôn màu” để giẫm đạp lên người khác hay cướp đi sinh mạng của người khác như thế....

Em biết bây giờ, trong khi em cực kỳ đau khổ thì anh đang hạnh phúc bên người ta. Ở đời, người ta thường nói có luật nhân quả nhưng thật sự em không bao giờ hy vọng điều gì đó xảy ra cho anh. ....Em chỉ cầu mong thượng đế một điều hãy để cho gió cuốn đi tình yêu mà em đã dành cho em, người hãy ban cho em sức mạnh để vượt qua nỗi đau này.

Có ai đã nói rằng thời gian sẽ xoa dịu tất cả nỗi đau và sẽ làm lành vết thương...

Vĩnh biệt anh tình yêu của em”

Không biết đọc xong bức thư này anh nghĩ gì, cô không muốn nghĩ nữa, chỉ thêm đau khổ và thất vọng. Dù sao cô cũng đã trải qua quá nhiều sóng gió và vấp ngã nên cô đủ mạnh mẽ để tiếp tục bước đi. Cô yêu anh trong sự ngạc nhiên đầy thích thú của tâm hồn, của trái tim. Yêu trong đau khổ và yêu trong hạnh phúc. Yêu mà không nghĩ rằng mình lại có thể yêu và yêu nhiều đến thế, thương nhiều đến thế. Chẳng trách ai chỉ trách bản thân cô đã trao yêu thương cho một người không đáng trao, tin tưởng vào một người không đáng tin và giờ cô ngồi gặm nhấm nỗi đau. Đã đến lúc cô nhận ra tất cả chỉ là vô nghĩa. Trái với yêu không phải là hận thù mà là quên lãng. Có người làm lại từ đầu bằng con số 0, còn cô bắt đầu bằng âm vô hạn vì cô đã mất quá nhiều. Với mối tình đầu, cô yêu và được yêu, một tình yêu trọn vẹn. Còn với anh- người đến sau, trong trái tim anh chưa từng có cô. Cuộc sống chẳng có ai được trọn vẹn cả, được cái này ta sẽ mất cái khác, buông bỏ cũng là mạnh mẽ... cô đã buông bỏ về hình thức, cô sẽ cố gắng buông bỏ phần còn lại trong tâm hồn. Cô sẽ không để những thứ không đáng, những con người không đáng chế ngự làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô thêm một phút giây nào nữa.

Nghĩ vậy cô mỉm cười và thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Liệu cô có thể làm được như những chú cá nhỏ giữa lòng đại dương, không thiết đến ái tình, cũng chẳng hề khóc lóc?

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Thiên Nga Đen ([Tên nguồn])
Những câu truyện hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN