Anh có hiếu hay nhu nhược?
Sao tôi cảm thấy rằng lấy anh, tôi không thể có được hạnh phúc như mình mong muốn.
Tôi là công nhân trong một xí nghiệp may đã nhiều năm, ở đó hầu hết là nữ nên tôi ít có cơ hội tiếp xúc với bạn trai, lại làm ca nên càng khó... Đến bây giờ 26 tuổi rồi tôi mới quen được với một người, anh ấy lớn hơn tôi 5 tuổi, có nghề nghiệp đàng hoàng, anh ấy lại là con út nên ai bảo tôi có phước, nếu lấy được anh thì không phải lo gì. Anh chị của anh đã lập gia đình và có nhà riêng cả rồi.
Quen nhau nửa năm anh mới dẫn tôi về nhà giới thiệu, mẹ anh rất tự hào về anh, bà bảo rằng anh là người mẫu mực, hiếu thảo vì không nhậu nhẹt, cờ bạc, tiền bạc đi làm về đưa hết cho mẹ... Hồi đó mới quen anh ấy không để ý lời nói đó, bây giờ tôi mới thấy rằng anh không chỉ có hiếu với mẹ mà còn lo cho chị gái và gia đình anh trai còn hơn cả tôi. Không phải tôi ghen tỵ đâu chị ạ, dù chúng tôi sắp cưới nhau rồi nhưng tiền bạc mẹ anh cũng nắm giữ hết, muốn gì anh phải xin, làm việc gì cũng mẹ anh đồng ý thì anh mới dám làm.
Còn chị gái anh dù đã có chồng nhưng sai gì là anh đi ngay dù đang đi chơi với tôi. Như mới đây tôi đến nhà anh để cùng anh lên trung tâm thành phố (cách nhà khoảng 20 cây số) để xem giá cả và một số kiểu đồ cưới nhưng chị gái anh gọi điện thoại đến nhờ chở chị ấy đi công chuyện, thế là anh bảo tôi chờ anh đi một lát rồi về ngay nhưng anh đi rất lâu, chờ sốt ruột tôi bỏ về nhà mình, xong chuyện anh qua năn nỉ nhưng đã muộn không thể đi được.
Càng ngày tôi càng thấy chán, gần anh tôi chẳng thấy vui (Ảnh minh họa)
Sau chuyện đó tôi rất giận, tôi nhớ lại trước đây nhiều lần tiền của tôi dành dụm anh hay hỏi mượn cho anh trai anh làm ăn. Tôi không hẹp hòi gì nhưng tôi nhận ra rằng anh lo cho gia đình bên anh chứ không lo gì cho cuộc sống riêng của chúng tôi trong tương lai, mọi chuyện đến đâu anh hay đến đó và chuyện gì cũng do mẹ anh quyết định còn anh không có ý kiến gì cả, chỉ biết làm theo. Có lần tôi thử hỏi: “Hồi đó anh dẫn em về ra mắt, nếu mẹ không đồng ý em thì anh làm sao?”. Không ngờ anh trả lời ráo hoảnh: “Thì thôi chứ sao, làm con trước hết phải có hiếu với cha mẹ”. Tôi không còn nhớ khi đó mình có cảm giác hoang mang như nào nữa.
Càng ngày tôi càng thấy chán, gần anh tôi chẳng thấy vui. Lẽ ra chúng tôi phải đi đăng ký kết hôn rồi nhưng tôi tìm cách trì hoãn. Tôi cũng lớn tuổi, là con gái lớn trong nhà mẹ tôi muốn tôi lấy chồng cho bà yên tâm nhưng càng gần anh, tôi chẳng yên tâm chút nào. Tôi có nên tiến tới hôn nhân với anh hay nên chấm dứt?
Sao tôi cảm thấy rằng lấy anh, tôi không thể có được hạnh phúc như mình mong muốn mà chỉ thấy buồn...
Mong các anh chị cho tôi một lời khuyên.