Trả giá
Sau khi bị TAND Q. Thanh Khê, TP Đà Nẵng xét xử hình sự sơ thẩm, tuyên phạt 4 năm tù vì tội “Dâm ô đối với trẻ em”, Phan Văn Chung (Phan Công Sơn, 1963, tổ 16, thôn 3, xã Bình Giang, H. Thăng Bình, Quảng Nam) đã có đơn kháng cáo đối với bản án trên.
Tại phiên tòa ở cấp phúc thẩm, Phan Văn Chung đã “tố ngược”, chối bỏ hoàn toàn, cho rằng mình không hề có hành vi dâm ô đối với cháu L.. Sau quá trình điều tra, ngày 7-9, TAND Q. Thanh Khê tiếp tục đưa vụ án trên ra xét xử...
Khi ra trước vành móng ngựa tại phiên tòa sơ thẩm ngày 28-11-2011, Phan Văn Chung cúi đầu khai nhận toàn bộ hành vi của mình đối với cháu L. và cầu xin gia đình người bị hại tha thứ, xin HĐXX xem xét giảm khung hình phạt để sớm trở về với gia đình, xã hội. Tuy nhiên, sau đó bị cáo Chung đã có đơn kháng cáo bản án 4 năm tù. Tại phiên xét xử phúc thẩm, bị cáo Chung một mực kêu oan, cho rằng mình bị ép cung chứ không hề có bất kỳ hành vi nào xâm hại đến bé L.
Trong thời gian từ năm 2005-2011, Phan Văn Chung là công nhân Cty vệ sinh môi trường đô thị Q. Thanh Khê đến ở nhờ nhà chị vợ là bà Nguyễn Thị Vạng. Trong nhà bà Vạng thời gian này có nhận giữ ngoài giờ cháu N.T.L (2007). Trong khoảng thời gian từ tháng 12-2010 đến 1-2011, lợi dụng cháu L. vui chơi tự do tại nhà bà Vạng, Chung đã 2 lần có hành vi dùng tay xâm hại vào vùng kín của cháu để thỏa mãn sinh lý. Đến ngày 1-1-2011, Cty vệ sinh môi trường đô thị Q. Thanh Khê cho nghỉ chế độ nên Chung về quê Bình Giang, Thăng Bình, Quảng Nam sinh sống. Đến ngày 25-3-2011, Chung ra nhà bà Vạng để thăm mẹ vợ ốm, lợi dụng lúc bà Vạng bận làm việc, thấy cháu L. chơi trong nhà, Chung một lần nữa thực hiện hành vi tương tự đối với cháu.
Ngày 24-4-2011, cháu L. sốt cao và kêu đau ở vùng kín, chị N.T.K.C. (mẹ cháu L.) đã đưa con đi khám tại Trung tâm Chăm sóc sức khỏe sinh sản thì được chẩn đoán: Cháu L. có vết rách màng trinh cũ, viêm âm đạo. Chị C. đã đến cơ quan CA trình báo sự việc.
Mẹ cháu L. tham gia tranh tụng tại phiên tòa
Chị C. cho biết, chị bận việc nên không có thời gian để đón cháu từ trường sau giờ tan học nên nhờ bà Vạng đón về chăm sóc. Nhiều lần chị đến đón con thì thấy con mình nằm ngủ, đắp chung chăn với ông Chung, nhưng vì ông Chung đáng tuổi ông nên chị không nghĩ ông có thể làm chuyện đó. “Có mấy lần cháu L. nói với tôi là ông Chung dùng tay sờ nắn và dùng ngón tay làm đau vùng kín của con, tôi đã nói lại với bà Vạng, nhưng bà cho rằng ông Chung đáng tuổi ông của L., không thể làm chuyện đó...”. Sau khi cơ quan CA vào cuộc điều tra, tại Bản kết luận giám định pháp y số 245/PY ngày 10-6-2011 của Trung tâm Giám định pháp y TP Đà Nẵng kết luận đối với cháu N.T.L: Vùng tầng sinh môn, âm hộ không có vết trầy xước; màng trinh có vết rách cũ, ở vị trí 4h, vết rách khoảng 3mm... Ngày 24-6-2011, Phan Văn Chung đến cơ quan CAQ Thanh Khê đầu thú và khai báo về hành vi dâm ô đối với cháu L. Qua quá trình điều tra, truy tố, xét xử sơ thẩm, Chung khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình, nhưng sau đó Phan Văn Chung kháng cáo. Tại Tòa Phúc thẩm và quá trình điều tra lại Chung đã chối tội.
Ngày 7-9, TAND Q. Thanh Khê xét xử lại vụ án nói trên, đại diện VKSND giữ nguyên cáo trạng đã truy tố và căn cứ vào tính chất mức độ phạm tội, nhân thân, vai trò của bị cáo, đề nghị HĐXX áp dụng điểm a khoản 2 điều 116; khoản 2 Điều 46 Bộ luật Hình sự, xử phạt Phan Văn Chung từ 4 năm đến 5 năm tù. Luật sư bào chữa cho bị cáo phát biểu quan điểm không đồng ý với tội danh của VKSND truy tố. Luật sư đề nghị HĐXX căn cứ các chứng cứ trong quá trình xét hỏi, tranh tụng tại phiên tòa và các quy định của pháp luật để xem xét hành vi dâm ô đối với trẻ em của bị cáo Phan Văn Chung.
Bị cáo Phan Văn Chung vẫn một mực khẳng định “không có hành vi dâm ô với cháu L.”
Cũng tại phiên tòa, Chung đã khai báo không thành khẩn, không thừa nhận hành vi dâm ô đối với cháu L. Tuy nhiên, căn cứ vào lời khai của bị cáo tại các biên bản ghi lời khai ngày 24-6-2011, ngày 29-6-2011; các bản hỏi cung ngày 29-7-2011, ngày 28-9, 10-10-2011; các bản tường trình; biên bản giao nhận cáo trạng 26-10- 2011 thì bị cáo đã khai nhận mình có hành vi dâm ô đối với cháu L. Vì vậy, HĐXX đã không chấp nhận quan điểm của luật sư bào chữa cho bị cáo Phan Văn Chung. Hành vi dùng tay làm tổn hại đến cháu L. của bị cáo không chỉ xâm phạm đến sức khỏe, danh dự và nhân phẩm của trẻ em mà còn trái với thuần phong mỹ tục của dân tộc, đạo đức lối sống lành mạnh của con người, gây ảnh hưởng đến trật tự trị an xã hội. Mặt khác, bị cáo Chung đã phạm vào tình tiết “phạm tội nhiều lần” được quy định tại điểm a khoản 2 điều 116 BLHS, vì vậy cần phải xử phạt với mức án nghiêm minh mới có đủ tác dụng giáo dục riêng và ngăn ngừa chung. Sau khi xem xét, TAND Q. Thanh Khê đã tuyên xử bị cáo Phan Văn Chung 4 năm tù (y án sơ thẩm trước đó) và buộc bị cáo bồi thường cho gia đình người bị hại 30 triệu đồng. Bản án được nhiều người đồng tình, và đây cũng là bài học thích đáng cho bản thân bị cáo và cũng chính là bài học nhãn tiền cho những con người đang có lối sống không lành mạnh, coi thường pháp luật...
(*) Tên nạn nhân đã được thay đổi